“Chúng ta chạy trốn cùng nhau đi”.

Ramon là gia đình duy nhất trong thị trấn kinh doanh quán trọ.    

Piper Ramon là ông chủ trên danh nghĩa, nhưng gần như mọi việc liên quan tới quán trọ đều do con ông đảm nhận. Chưa đến năm mươi tuổi mà ông Ramon đã sống như một lão già – suốt ngày vùi mình ở quán rượu nghe những nhà thám hiểm ba hoa khoác lác, thi thoảng có hứng thì gảy cây đàn bốn dây tự chế mà ngâm nga được vài câu. Cũng có khi ông chạy tới thư viện chỗ Nemo làm để đọc sách, lúc mặt trời xuống núi thì lại về quán trọ nhà mình.

Ấy thế mà danh tiếng của ông Ramon trong thị trấn lại không tệ. Chẳng biết do quá nhiệt tình hay quá ngốc nghếch mà thấy ai gặp khó ông cũng giúp một tay, nếu có nhà thám hiểm bị thương nặng ông còn dành ra một căn phòng riêng cho họ nghỉ ngơi miễn phí. Những hành vi lương thiện ấy khiến thu nhập của quán trọ chỉ đủ cho hai cha con sống qua ngày.

Mọi người khó mà ghét được kẻ nhiệt tình, huống chi bộ dạng ông Ramon cũng có thể coi là cường tráng. Ông thường mang vẻ xuề xòa luộm thuộm nhưng không giấu nổi nét sắc sảo còn trên khuôn mặt. Tiếc là đứa con trai Oliver của ông thì lại không sở hữu những đặc điểm ấy của cha mình – nom Oliver Ramon giống một ông chủ quán trọ chính quy hơn, đẹp trai hiền lành, gần như lúc nào cũng mang ý cười trên mặt.

Nếu không nhờ cặp mắt xanh biêng biếc giống hệt nhau, thì Nemo thực sự muốn nghi ngờ rằng Oliver cũng được ông Ramon nhặt về từ nơi nào đó.

Nghiêm túc mà nói thì Nemo cũng được coi như một trong số những người hưởng lợi từ sự nhiệt tình của ông Ramon. Hơn mười năm trước, nếu không nhờ ông đưa Nemo khi ấy mới năm sáu tuổi ra khỏi rừng rậm thì có lẽ cậu đã chẳng sống được tới bây giờ.

Vậy nên cậu hoàn toàn không muốn nhìn thấy cảnh trước mắt.

Cái lưng gù gù mọi khi của Piper Ramon giờ ưỡn thẳng tắp, cả người ông hệt như một thanh đao vừa được rút khỏi vỏ. Ông mỉm cười với Oliver như thể thứ mình đang dắt theo không phải loài ác ma khổng lồ mà chỉ là những chú nai con hiền lành vô hại.

Oliver đã hoàn toàn ngơ ngẩn. Những hoang mang và luống cuống tích lũy trong lòng từ khi bị quái vật tấn công đến giờ cuối cùng cũng vượt ngưỡng anh có thể chịu đựng. Chàng thanh niên lắc đầu, lùi về sau một bước.

“Chú Ramon…”. Nemo thấp giọng gọi một tiếng, nhưng lại chẳng biết nên nói gì cho phải. Con vẹt xám lóc cóc chạy tới bên chân cậu, gian nan víu lấy quần víu áo mà bò lên vai, nhưng Nemo hoàn toàn không có tâm trạng để ý tới nó…

Bởi ông Ramon cũng có vẻ không được khỏe cho lắm.

Những phù chú màu vàng kim vẫn đang vờn quanh tay trái ông như sinh vật sống, cánh tay phải thì gần như chỉ còn sót lại phần xương. Khí độc của Sứa Khô đang ăn mòn người đàn ông chẳng còn xuân sắc. Máu thịt ông dần tan đi, rơi dọc theo xương mà nhỏ xuống đất, hệt như một người sáp bị hơ bên lò lửa. Nhưng nụ cười trên mặt ông vẫn còn vẹn nguyên như thế, đôi mày chẳng hề nhíu lại, như thể trời sinh chẳng biết đau đớn là gì.

Rõ ràng ông Ramon nghe được tiếng lẩm bẩm như lời chào của Nemo, ông quay sang gật đầu, dường như ánh mắt còn đọng lại ở chỗ con vẹt xám vài giây.

“Oli à”. Ông lại dời mắt sang chỗ con trai mình. “Ta thực sự xin lỗi”.

Lần này đến lượt Nemo lùi về sau mấy bước, cậu không thích mọi sự đang xảy ra, và hoàn toàn không dám tưởng tượng xem Oliver Ramon đang cảm thấy thế nào. Khi cậu mất người thân, Patrick Light chết trên giường nệm êm ái và ra đi gần như không hề đau đớn. Nhưng trong khoảnh khắc lão nhắm hai mắt lại, cậu vẫn thấy như có ai đạp mạnh một cú vào bụng mình, khiến nội tạng nát tan.

Huống chi…    

“Ở thắt lưng ta có giắt dao găm, nhưng tiếc là ta không thể đưa cho con được”. Ông Ramon nói, nơi vai phải cũng bắt đầu lộ xương trắng hếu. “Ta phải khống chế những thứ này”.

Yết hầu Oliver giần giật như thể đã mất đi năng lực ngôn ngữ. Anh nhìn chằm chằm xương trắng trên vai cha mình, nhìn máu thịt chảy xuống theo từng khúc xương như sáp lỏng – anh chẳng dám động đậy, thậm chí không dám thở mạnh một hơi nào, như thể đang lo nếu dòng khí xung quanh hỗn loạn thì tốc độ tan rã của chút máu thịt kia lại càng nhanh hơn.

“Ta không có thời gian giải thích cho con, nhóc à”. Ông Ramon nhếch môi. “Tất cả là lỗi của ta… Xin lỗi”.

Dường như ông không hề có ý định giải thích, mà chỉ lặp đi lặp lại lời xin lỗi.

“Nhưng con đã lớn thế này rồi”. Ông lẩm bẩm, máu thịt rữa đi gần như để lộ xương sườn. “Khi gặp được mẹ con, ít nhất ta sẽ không bị cô ấy trách móc quá nhiều… Đến đây nào, con trai ta”.

Ông dịu dàng thúc giục.

“Sắp không kịp nữa rồi”.

Nemo không dám nhìn nữa. Cậu không thở nổi, chỉ thấy mình đang bước vào một cơn ác mộng sẽ đeo đuổi cả đời người, dù chỉ đứng yên cũng đã là đạp lên vết thương của con người đứng kia. Suy nghĩ ấy khiến cậu không chịu được mà muốn bỏ trốn khỏi nơi này, nhưng đôi chân mềm nhũn lại chẳng nghe lời sai khiến.

Ngay khi cậu đang cố di chuyển, Oliver cử động.

Anh lưu loát rút con dao ấy ra, tặng cho cha mình một cái ôm hòa lẫn với mũi đâm xé ruột. Anh không hỏi gì, và dường như cũng không để ý liệu những máu thịt kia có lan tới mình được hay không. Tay phải chàng thanh niên siết lấy chuôi dao, tay trái ôm lấy cha mình thật chặt như muốn giúp ông san sẻ chút đau đớn, chiếc áo trắng bị dòng máu gần gũi nhất với chủ nhân nó nhuộm thành màu loang lổ.    

Nemo không nhìn thấy mặt anh, chỉ nghe được giọng nói vững vàng.

“Không sao đâu, cha”. Anh nói, rõ ràng và kiên định. “Con không trách cha”.

“… Con không trách cha đâu”.

Những ác ma khổng lồ dần trở nên trong suốt, dáng hình tái nhợt tan vào không khí. Thị trấn vẫn cháy nhưng cảm giác ngột ngạt đã không còn. Sau khoảng lặng tưởng chừng như đã kéo dài suốt mấy thế kỉ, Oliver chầm chậm cúi người, cẩn thận đặt xác cha mình xuống bãi cỏ.

Nemo thử tiến đến, bước chân hơi lảo đảo. Cậu muốn vỗ lưng Oliver nhưng lại nghĩ hành động an ủi này không thích hợp trong hoàn cảnh hiện giờ, đành tự giận mình mà rụt tay về. Cậu chẳng biết nên nói gì, chỉ là trực giác mách bảo không thể để mặc Oliver một mình ở đây được.

Từng cuộn khói dày vẫn bay lên nơi thị trấn xa xa, Oliver nửa quỳ trước thi thể mà không hề nhúc nhích, hệt như một tấm bia mộ hình người.

Nemo không có máu anh hùng, nhưng cũng chẳng phải kẻ tâm địa sắt đá. Cậu thấy nhoi nhói tội lỗi trong lòng khi thấy người khác buồn mà lại không giúp được gì, nhưng dù rất thành thạo việc dỗ dành các em nhỏ thì Nemo vẫn á khẩu trước nỗi buồn thương khôn nguôi thực sự.

“Đội trưởng ơi…!”. Chẳng biết bao lâu sau, một tiếng gọi the thé vọng lại từ cách đó không xa. “Có án mạng rồi!”.

Nemo ngớ ra, nhất thời chưa kịp phản ứng lại xem kẻ đó nhắc tới ai, đến tận khi một mũi tên sượt qua má Oliver và suýt chút nữa bắn trúng người đứng sau lưng anh là cậu.

Tôi có thể giải thích. Nemo nghĩ, tôi là nhân chứng, tôi có thể chứng minh…

Con vẹt xám bị ngó lơ hồi lâu bỗng phát ra tiếng rít không thuộc về loài chim. Một quầng sáng bí ẩn bắn xuống mặt đất nhanh như chớp, để lại vết ăn mòn có thể thấy bằng mắt ngay cả trong đêm tối.

“Ma thuật của Vực Sâu”.

“… Đó là ma thuật của Vực Sâu…”.

Ngày càng nhiều giọng nói vang lên, xen lẫn với tiếng ma sát của áo giáp. Quân đồn trú khoan thai tới chậm, những bộ giáp phản chiếu ánh lửa cam hồng. Nemo không thấy rõ mặt họ.

“Ở đây có tín đồ của ác ma, chúng ta phải báo cho…”.

Nemo liếc nhìn mũi tên cắm dưới đất. Cầu cứu đi, cậu nghĩ trong vô thức, cầu cứu được mà. Chỉ cần giải thích rõ ràng thì họ vẫn có thể được cứu, và tất cả những thứ này rồi sẽ kết thúc.

Họ vẫn kịp quay lại cuộc sống ban đầu, nhất định Oliver sẽ rất đau khổ, khi đó họ có thể nói chuyện…

Đột nhiên có ai túm lấy tay cậu, mạnh mẽ lạ thường, đến mức Nemo phải hít một hơi sâu. Chẳng biết Oliver đã đứng dậy từ lúc nào, trên tay anh vẫn dính máu. Anh kéo tay Nemo thật mạnh, quay người chạy trên con đường họ đã đi lúc trước.   

Nemo gần như bị ép theo cùng, vẫn chưa tỉnh táo lại.

Nhưng người đang chạy trốn thì không tiện mở miệng, mà huống hồ tốc độ của họ bây giờ giống đang điên cuồng thoát thân hơn. Con vẹt xám đã bị bỏ lại, chẳng biết nó có theo kịp hay không. Hai người lảo đảo chạy về phía khu rừng rậm gần biên cảnh. Phía sau loáng thoáng có tiếng quát tháo hung hãn bị gió thổi tan, không rõ họ đang nói những gì.

Khi họ vào rừng, cuối cùng âm thanh thuộc về những binh lính đuổi theo cũng hoàn toàn biến mất.

Oliver dần bước chậm lại, Nemo thì gục thẳng xuống đất, bắt đầu ho cật lực. Tuy có một cơ thể cũng được coi là rắn chắc nhưng việc cậu thường làm mỗi ngày chỉ là sắp xếp lại giá sách mà thôi, cậu hoàn toàn không quen với kiểu vận động cường độ cao như thế. Nỗi sợ và sự hoang mang bất an tích tụ suốt một buổi tối, Nemo phát hiện mình gần như không còn suy nghĩ bình thường được nữa – cả tâm hồn và thể xác cậu đã quá mệt mỏi, chỉ muốn ngất lịm đi.

Sau cơn ho quay cuồng, cậu cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn chàng thanh niên trước mắt.

Oliver đứng đó, sống lưng thẳng tắp. Anh cũng đang thở hổn hển nhưng gần như chẳng phát ra tiếng động gì. Anh cứ thế đứng thẳng, và thông qua chút ánh trăng rọi qua những nhành cây, Nemo thấy rõ nước mắt trên khuôn mặt ấy.

“Cậu…”. Nemo định hỏi cậu có ổn không trong vô thức, nhưng lại thấy câu hỏi này đúng là thừa. Vậy nên cậu quyết định đổi đề tài, cố đánh lạc hướng người kia: “Sao phải chạy?”.

“Cậu đã ước, đúng không?”. Oliver nhếch miệng như muốn cười, nhưng không được. “Thứ kia sử dụng ma thuật của Vực Sâu. Dù nó có là gì đi chăng nữa, cậu cũng sẽ bị coi như tín đồ của ác ma… và bị xử lí”.

Đương nhiên Nemo cũng biết tín đồ của ác ma là gì. Ngoài kia luôn có những kẻ chán ngắt thích dùng pháp thuật để điều khiển ác ma, rõ là thân xác đang ở trên bầu trời mà lại ngóng trông muốn đọa xuống Vực Sâu vô tận. Nhưng cậu chỉ biết rằng “pháp luật quy định người hợp tác với ác ma sẽ bị xử tử”, mà nghe giọng Oliver thì cái “xử lí” kia còn kinh khủng hơn trong tưởng tượng nhiều.

“Thế thì… cậu cũng đâu cần chạy cùng tôi”. Cậu lắp bắp. “Chúng ta có thể chứng minh cho nhau, cậu thấy đấy…”.

“Tôi là kẻ mang tội giết người, đó là sự thật”. Oliver nhẹ giọng. “Và cũng sẽ không ai tin một tín đồ của ác ma đâu”.

Cậu định đánh lạc hướng người ta, nhưng rốt cuộc vẫn vòng về chủ đề cũ. Nemo hơi nhụt chí. “Nhưng cậu là con trai chú ấy, họ không thể…”.

“Sau khi giết cha rồi, chẳng lẽ tôi lại phải vứt bỏ người đã cứu mình khỏi nanh vuốt ác ma ư?”. Oliver cười khổ. “Tôi không vô liêm sỉ tới mức đó”.

Anh đưa tay cho Nemo như muốn kéo cậu dậy. Nhưng dưới ánh trăng u ám, vết máu trên bàn tay ấy thật gần với sắc đen, chói mắt lạ thường.

Oliver im lặng nhìn tay mình, đột nhiên bắt đầu nôn khan. Nemo sợ tới mức nhanh chóng bò dậy và luống cuống vỗ lưng cho anh. Oliver nôn thốc nôn tháo như thể muốn phun cả dạ dày ra ngoài, anh không gào khóc hay nức nở, chỉ run rẩy kịch liệt.    

Nemo hít mũi, ngó sang chỗ khác. Cậu nhìn khu rừng quen thuộc trước mắt nơi cậu từng tới đây vô số lần để tìm nấm hoặc trứng chim cho đám trẻ trong viện mồ côi. Giờ đây nó xa lạ đến đáng sợ, như thể có ai đang kéo họ ra khỏi thế giới bình thường, nhét vào một vùng đất ma quái có khung cảnh tương tự nhưng lại đầy nguy hiểm.

“Chúng ta chạy trốn cùng nhau đi”. Cậu nhỏ giọng nói, tay vẫn đặt trên lưng chàng thanh niên. Oliver lau mặt, thoáng ngoảnh đầu.

“Tôi nói, chúng ta chạy trốn cùng nhau đi”. Lần này Nemo lên giọng, câu nói tiêu tốn hết gần như mọi dũng khí. “Hay cậu vẫn còn gì quan trọng hơn nữa?”.

“Tụi bây ở chỗ này à!”. Cậu chưa kịp ổn định tinh thần đã nghe thấy một giọng nói thô bạo. Hai người nhìn về phía phát ra âm thanh trong vô thức – con vẹt xám gầy nhẳng kia đang chạy về đây bằng những bước nhỏ. “Dám bỏ ta lại…”.

Nemo nhất thời quăng đề tài chạy trốn lên chín tầng mây, ngồi xổm xuống túm cổ nó, cơn giận che lấp cả sợ hãi và đau đớn. “Mày vừa làm trò ma quỷ gì đấy!”.

“Không thấy có người bắn mi à?”. Con vẹt xám khiếp hãi đáp lời. “Không muốn sống hay sao?”.

“… Thế thì cũng chẳng liên quan tới mày”. Nemo nghiến răng nghiến lợi.

“Sao mà không liên quan tới ta cho được!”. Con vẹt xám nhảy dựng lên trong nháy mắt, giọng vọt thẳng lên quãng tám. “Ta còn chưa tính sổ với mi… Sức mạnh của ta, sức mạnh của ta đâu mất rồi? Ta còn tưởng sau khi khế ước được hoàn thành thì mọi chuyện sẽ quay lại như bình thường, mau nhả sức mạnh của ta ra đây…”.

Đến giờ nó mới ý thức được mình đã có cánh, nên cố sức bay khỏi tay Nemo.

“‘Mọi chuyện sẽ quay lại như bình thường’…?”. Cuối cùng Oliver cũng đứng thẳng dậy.

Con vẹt xám không đập cánh nữa.

“Đúng”. Nó bị Nemo bóp cổ, nhưng vẫn cố làm ra vẻ kiêu ngạo. “Ta đã thực hiện điều ước của cậu ta, cậu ta trả bằng thân xác, có vấn đề gì không?”.

“Cái thứ này thực sự là ác ma à?”. Cuối cùng Nemo cũng tỉnh táo lại. “… Mày đang nói về khế ước với ác ma ư?”.

“Bagelmor, ác ma thượng cấp”. Con vẹt xám ngẩng đầu thật mạnh, nhưng vì cơ thể nhỏ bé mà hành động ấy chẳng có chút lực uy hiếp nào.

So với những ác ma thượng cấp bí ẩn và mạnh mẽ trong lời đồn, nó quá ngu.

“… Hiểu rồi”. Lần này Oliver bị đánh lạc hướng thật, trông anh có vẻ đầy sức sống hơn đôi chút. “Ác ma nói dối cũng là chuyện thường tình”.

Con vẹt xám cười khẩy một tiếng, nhưng nó chỉ là chim nên nghe khá buồn cười.

“Mi cứ thử là biết”. Nó giận dữ phun nước bọt vào Nemo. “Một phần máu thịt của ta đang nằm trong cơ thể mi, tuy không biết tại sao ta không khống chế được chúng… Nhưng có lẽ giờ mi đã dùng được pháp thuật của ác ma thượng cấp rồi”.

Sau đó nó đọc một chuỗi những âm tiết rất tối nghĩa. Nemo khó hiểu nhìn nó.

“Khó nhớ quá”. Cậu thẳng thắn thừa nhận, không muốn giày vò đầu óc mình trong tình trạng đáng báo động hiện giờ.

Con vẹt lườm cậu một cái, đổi sang chuỗi khác ngắn hơn. Sau hơn mười lần lặp đi lặp lại, cuối cùng Nemo cũng nhớ loáng thoáng được những âm tiết ấy.

Cậu do dự duỗi cánh tay trái không bị thương, nhanh chóng đọc thành tiếng. Oliver đứng bên cạnh lùi lại mấy bước, nín thở…

Chẳng có gì xảy ra.

“Không thể nào!”. Con vẹt rít lên. “Chắc chắn là do mi đọc sai rồi!”.

Nemo thở dài, lặp lại một lần nữa thật rõ ràng… Và vẫn chẳng có gì xảy ra.

Con vẹt xám tự xưng là ác ma thượng cấp ngớ cả chim, nó nhìn Nemo chằm chằm, không hiểu sao lại có vẻ đáng thương.

“Tao không có tư chất pháp thuật trời ban đâu, ngay cả phép thắp sáng cơ bản nhất cũng chẳng làm được”. Nemo nhún vai, thấy hơi khoan khoái trong lòng, chắc hiện giờ thứ này chưa muốn giết cậu. “Mày gạt lầm người rồi”.

“Đi thôi”. Oliver vuốt vết máu trên tay, nhìn chằm chằm mặt đất. “Tốt nhất là phải ra khỏi rừng nội trong đêm nay… Chỉ cần đi qua biên giới, họ sẽ không bắt chúng ta được nữa”.

Dù Nemo thấy mệt đến mức chỉ muốn ngồi phịch xuống đất, cậu vẫn cố cưỡng lại mà gật gật đầu. Nhưng đi qua biên giới rồi thì sao? Cậu cay đắng nghĩ.

Chỉ sợ không ai biết họ nên đi đâu và nên làm gì.

“Được rồi, ta đi thôi”. Cậu nói, thả con vẹt xám vẫn còn đang ngơ ngác ra.

“Đợi đã! Thằng nhãi con kia…”. Con vẹt xám lại đột nhiên hét to. “Ta có chứng cứ, mi không muốn biết cha mi vừa làm gì sao?”.

Giọng nó có vẻ vừa sung sướng vừa độc ác.

“Mi không muốn biết sao? Lí do cha mi ‘điều khiển’ ác ma thượng cấp ấy?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play