Kẻ muốn sống sót và thanh kiếm chưa từng tước đi sinh mạng nào.

Không phải lúc nào lời dụ dỗ của ác ma cũng có hiệu lực.

“Không”. Oliver chẳng thèm quay đầu lại. “Tao không có lí do gì để tin mày cả”.

Đây không phải đáp án con vẹt mong chờ. Vậy là nó dứt khoát hành động, những lời chú màu vàng kim giống ban nãy như đúc trải rộng, một con nhện béo ú hiện ra từ bóng tối.

Con nhện treo mình giữa không trung cản hai người lại, nó cuộn tám chân trong vô thức, phần bụng vỡ ra từ chính giữa… Cái miệng đầy răng nhọn của nó cứ duỗi về phía con vẹt mà cắn một cách vô vọng, nước bọt trong suốt văng khắp nơi, suýt thì dính lên cả người Oliver.

Nhện chó, ác ma hạ cấp, độ phổ biến trong rừng rậm cũng ngang với nhện bình thường. Răng chúng có độc, nước bọt có tính kết dính rất mạnh, nhưng không khó đối phó – thứ này dài được đến nửa mét đã là kì tích rồi, người thường cho một nhát xẻng là đi ngay.

Một giây sau phù chú bỗng tan đi, con nhện chó cũng biến mất.

“Quen lắm phải không?”. Con vẹt đắc ý bập mỏ.

Nhưng hai tên con người ngu ngốc kia vẫn chẳng hề dao động, chỉ ăn ý lơ đẹp nó rồi tiếp tục bước về phía trước.

“Ramon… Ừm, Oliver này”. Vài phút sau, Nemo không nhịn được mà lên tiếng. “Cậu thực sự không định nghe nó giải thích à?”.

“Không được tin ác ma”. Oliver đáp rất nhanh với giọng điệu cứng ngắc như đang tụng thuộc lòng những điều luật an toàn vô vị. Nemo vội vàng ngậm miệng, bởi có vẻ anh không muốn trò chuyện cho lắm.

Hai người im lặng tiến vào sâu trong rừng.

Giờ đang là giữa mùa hạ, cành lá càng sum sê thì màn đêm càng tăm tối. Tiếng chim hót hay côn trùng kêu thì không sao, chứ tiếng người đi trên đất, tiếng sột soạt qua những bụi cây khá là đáng sợ. Âm thanh chẳng rõ là gì vọng đến lúc xa lúc gần, và Nemo bắt đầu căm ghét trí tưởng tượng của bản thân. Oliver đi phía trước lại chẳng nói tiếng nào, chỉ chừa lại cho cậu một bóng lưng mờ mờ.

Nemo xoa da gà nổi trên tay, dũng khí và quyết tâm ban nãy đã tan biến sạch chẳng còn một mống. Cậu nhìn chằm chằm sau gáy Oliver, thậm chí còn chẳng dám chắc liệu kẻ đằng trước có còn là “con người” thật hay không.

Nhưng dù lúng túng, cậu vẫn muốn nói một hai câu để không bị rừng rậm tăm tối âm u ép cho điên cả người.    

“Oliver à, hay chúng ta nghỉ ngơi một lúc đi… Cậu thấy đấy, hai ta cũng mệt cả rồi, lỡ đâu gặp chuyện gì…”. Nemo vừa nói xong đã muốn vả cho mình một cái, nhanh chóng chạy chữa bằng hai tiếng cười gượng. “Không, ý tôi là, giữ sức cũng quan trọng lắm”.

Oliver quay đầu, dù bốn phía gần như đen kịt nhưng Nemo vẫn thấy rõ những đường nét gương mặt rất quen. Cậu không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm – vẫn may, chưa phải một thứ gì đó khác.

“Ừm”. Oliver hắng giọng. “Xin lỗi, chỉ là… Dạo gần đây tôi không vào rừng, nên không dám chắc”.

Nói như không, Nemo khổ sở nhắm mắt. Lần này cậu cũng chẳng xác định được liệu dừng lại nghỉ ngơi có phải… ý hay hay không. Thậm chí cậu còn bắt đầu có cảm giác lũ ma vật bây giờ còn chưa tấn công hai người có lẽ là vì bị khuyết tật ở nơi nào đó, trí tuệ chẳng hạn, bởi họ không có vũ khí, cả tinh thần và thể xác đều đã mệt mỏi đến cùng cực. Họ vốn là hai suất ăn khuya nóng hôi hổi, chỉ thiếu mỗi chuyện cầm đuốc mà nhảy nhót mời các quý ông quý bà trong rừng rậm tới dùng bữa mà thôi.

Thị trấn Chỉ Đường nằm ở vùng biên giới giữa Garland và Alban, phía Tây khu rừng rậm chính là Garland. Bản thân thị trấn được coi là một nút giao nhỏ nên tới gần khu rừng này không đến nỗi quá khó, dù sao người Garland cũng phải làm ăn buôn bán, nghe đâu những nhà thám hiểm lão luyện chỉ cần một ngày là đã có thể đi xuyên rừng.  

Nhưng trừ những lúc khẩn cấp thì chẳng ai muốn bước vào rừng rậm biên giới giữa đêm đen. Nơi này quá gần Vực Sâu, những chủng loại linh tinh nhiều khủng khiếp, có trời mới biết liệu một sinh vật kì quặc nào đó chưa ai từng bắt gặp có đột ngột nhảy ra hay không – những câu chuyện kinh dị ở thị trấn Chỉ Đường đa số cũng sử dụng bối cảnh là rừng rậm ban đêm.

Quý ngài Light lớn lên bằng những câu chuyện kinh dị đó chỉ thấy mình sắp không thở được nữa rồi.

Ngay khi trí tưởng tượng bắt đầu được chắp cánh bởi những âm thanh sột soạt lách tách, có thứ gì túm lấy tóc Nemo. Cậu run rẩy dữ dội, cố lắm mới nhịn không gào tướng lên.

Cùng lúc đó, Oliver đang đi phía trước tự dưng lại ngã sấp xuống. Nemo không dám quay đầu lại mà cũng chẳng dám bước tiếp, quần áo sau lưng ướt sũng mồ hôi lạnh. Cậu còn chưa kịp hình dung ra tình huống nguy hiểm đến thế nào, con quái vật phía sau rốt cuộc là gì, thì giọng nói quen thuộc mà đáng ghét kia lại vang lên…

“Đệch, sao bọn mi dám bỏ đi…”. Con vẹt xám tức giận nhảy nhót trên đỉnh đầu cậu. “Ta cho bọn mi đi đấy à!”.

Nemo quyết tâm chẳng thèm nhìn nó nữa.

“Oliver”. Cậu sốt sắng tiến lên nửa bước. “Cậu không sao đấy chứ?”.

Chàng thanh niên ngã sấp mặt lần thứ hai trong ngày yên lặng bò dậy, đưa tay phải ra, trong lòng bàn tay được thắp một ngọn lửa nhỏ. Ánh sáng dìu dịu xua tan màn đêm.

Đây là lần đầu tiên Nemo yêu phép chiếu sáng đến vậy.

Có lẽ là để giữ an toàn nên đốm lửa bé bằng quả hạch đào ấy chỉ chiếu sáng được trong phạm vi vài bước chân, nhưng cũng đủ để hai người thấy rõ thủ phạm khiến Oliver vấp ngã – vài bộ xương người nằm rải rác xung quanh, dính đầy những chất bẩn chẳng rõ tên. Một thứ trông như chuỗi con ngươi được xâu lại đang chui ra chui vào trong hốc mắt, hiệu quả thị giác đúng là kinh người.

Mặt Oliver tái mét. Nemo thì quyết định sự yêu thích ban nãy quả là không đáng tin, nỗi hận phép chiếu sáng của bây giờ mới là thật.

“Rết nhãn cầu ấy mà, nó chỉ ăn thịt thối thôi”. Con vẹt xám khịt mũi coi thường, hình như đang nghĩ tới chuyện gì nghiêm túc lắm. “Mà đừng bảo hai thằng… hai đứa mi không có bất kì năng lực tự vệ gì đấy nhé”.

“Lão già… Cha tao ngày trước từng dạy tao chút kiếm thuật cơ sở”. Oliver thấp giọng nói, dịch quả cầu lửa ra xa một chút, nghe chẳng có tí sức lực nào. “Nhưng tao chưa bao giờ chém sinh vật sống”.

“Tao làm việc ở thư viện, đừng hi vọng gì nhiều”. Nemo dứt khoát trả lời, mang theo nỗi tuyệt vọng cây ngay không sợ chết đứng. “Tao mới đụng tay vào đồ làm bếp thôi”.

“Mọe, hai thằng rác rưởi này…”. Con vẹt xám đau lòng khôn kể.

“… Tưởng ngài đây là ác ma thượng cấp cơ mà?”. Nemo không chịu nổi nữa, dồn hết ấm ức và giận dữ lên đầu con chim kia, chỉ muốn cắm gai vào từng câu từng chữ một. “Quý ngài Bagelmor thân mến, sao ngài phải hỏi kinh nghiệm chiến đấu của loài người thấp kém làm gì? Theo lí thuyết thì dù bọn này có mạnh nữa thì gộp vào cũng chẳng bằng ngài quơ móng chứ nhỉ”.

“Vì có một tên đần hại ta mất đi gần hết sức mạnh rồi”. Con vẹt bứt tóc cậu như muốn trả thù. “Có khi ta còn chẳng thắng nổi ác ma trung cấp ấy chứ, còn thằng trộm mất sức mạnh của ta thì chẳng được tích sự gì”.

“Chắc tao nhớ nhầm hay sao”. Nemo lại bóp cổ nó. “Lúc đầu ai bảo tao không ước thì giết luôn?”.

Con vẹt thở phì phò, mổ mạnh vào ngón tay cậu.

“Ở đây có ba thanh kiếm”. Chắc Oliver thấy đau đầu vì hai kẻ này cứ cãi nhau nên nhanh chóng ngắt lời. “Light, cậu có muốn một thanh không?”. Anh còn chu đáo giơ quả cầu lửa lại gần, chất bẩn trên chuôi kiếm được rọi rất rõ.

Nemo dùng tay trái chọt chọt cán kiếm, thứ vết bẩn kia thậm chí còn bị kéo ra như sợi tơ mảnh.

“Không đâu”. Cậu đáp, quơ quơ cổ tay phải sưng vù. “Không tiện lắm”.

Oliver gật đầu, chẳng nói thêm gì nữa. Anh chọn lấy một cây kiếm tương đối sạch, khua thử hai lần.

“Hai đứa mi chẳng cần lo đến thế đâu. Dù ta có đang không ở trạng thái tốt nhất, thì đám vô dụng ngu ngốc kia cũng không dám tới gần”. Con vẹt xám nhảy xuống khỏi đầu Nemo, trông cái vẻ ấy thì khó mà nói được nó đang động viên hay đang khoe khoang với họ. “Chúng có thể nhận ra sức áp chế từ đẳng cấp cao hơn, đó là bản năng…”.

“Mày định đi theo bọn tao đấy à?”. Nemo xen vào giữa mớ lải nhải của nó không chút khách sáo.  

“Đến khi nào ta lấy lại được sức mạnh thì thôi”. Con vẹt xám ưỡn ngực. “Cảm kích ta đi, hai thằng…”.

“Rồi rồi, biết rồi”. Nemo lại không nhịn được mà ngắt lời nó. Rừng rậm biên giới là một khu vực lạ kì, bị bao quanh bởi bóng tối vô biên và những con quái vật thực thụ, cậu không có sức để sợ con chim lắm mồm này nữa. 

Có vũ khí thì an tâm hơn được đôi chút, họ cẩn thận đi qua những bộ xương kia, tiếp tục tiến vào bóng tối. Không ai dẫn dắt, không có bản đồ, dưới chân cũng chẳng được coi là đường. Những bụi cây ngày càng dày thêm, hai chàng thanh niên ăn mặc đơn giản giữa mùa hè, không biết cẳng chân họ đã bị xước bao nhiêu lần, và cũng có khi đã quẹt trúng cây độc – nhưng chẳng vì thế mà họ đi chậm lại, có những khi sợ hãi và căng thẳng còn hiệu quả hơn thuốc gây tê.

“… Cậu muốn ăn chút gì không?”. Có lẽ là bởi căng thẳng quá độ, nên dù mệt sắp chết Nemo vẫn không thấy buồn ngủ. Oliver Ramon thì vừa nôn dữ dội như muốn dốc ngược cả dạ dày chưa được bao lâu, ngay cả bóng đêm cũng không giấu được khuôn mặt tái xám. Chàng thanh niên đi trước đeo thanh kiếm bẩn thỉu, quần áo đầy huyết tương, bóng lưng còn hơi lảo đảo không vững.

Nemo sờ cái túi giắt bên hông mình, bên trong còn chút bơ, thịt muối và bánh mì. Vừa đủ cho hai người ăn một bữa, tiếc là giờ thì không kiếm đâu ra nước.

“Ăn vài miếng đi”. Cậu nói dối. “Tôi mang theo khá nhiều lương thực, cậu đừng cố nữa”.  

Cậu đưa một gói giấy dầu sang, nó tỏa ra mùi bơ thơm phức.

“Cảm ơn”. Oliver nhỏ giọng, xoay người lại nhưng không nhận lấy. “Cậu cứ cầm trước đi, tôi vẫn chưa đói…”.

Chẳng hề báo trước, giọng anh nghẹn lại một cách kì lạ, và Oliver đâm một cú sượt qua tai Nemo, hơi run rẩy, khiến tai cậu rướm máu. Nemo phát hiện cơn đau ấy trước hay hơi nóng tanh hôi sau lưng trước, khó mà biết được. Tiếng rú khàn khàn vang lên chỉ sau một khoảnh khắc, cậu cứng đờ người, quay lại.

Sói săn Ratliff.

Quân đồn trú của thị trấn Chỉ Đường đúng là có kinh nghiệm phong phú, họ không định cho hai người cơ hội vượt khỏi đất nước. Sói săn Ratliff là chuyên gia bắt tù nhân trốn trại – chúng rất am hiểu cách cắn đứt tứ chi phạm nhân rồi tha đầu về giao nộp cho chủ.

Thứ này chỉ cần đứng im đã cao gấp đôi cậu.

Lúc trước khi sắp xếp tài liệu, Nemo từng thắc mắc sao quân đồn trú nuôi nổi loài này. Nhưng nhìn cái miệng nhỏ đấy nước dãi tí tách kia, cậu phát hiện mình đã tìm ra đáp án.

“Lẽ ra không phải thế này”. Nemo bắt đầu hối hận vì ban nãy không gượng lấy kiếm. “Chúng ta còn chưa chính thức bị định tội cơ mà!”.

 “Do có ác ma xen vào đấy”. Oliver chĩa kiếm vào con sói, rồi lại liếc sang con vẹt.

Con vẹt xám ngó lên trời.

Sói săn Ratliff vốn trời sinh cảnh giác lại được con người huấn luyện nên rất tinh khôn. Nó hơi cúi xuống, nhìn chằm chằm mũi kiếm run run của Oliver, đôi mắt tỏa những tia sáng xanh âm u trong bóng tối.

Chẳng biết là do căng thẳng, mệt nhọc hay sợ hãi mà mũi kiếm của Oliver càng lúc càng run. Tiếc là cuộc chiến này từ đầu đã được định sẵn là không công bằng, con thú cũng không định cho anh thời gian khởi động hay chuẩn bị tinh thần gì cả. Dường như con sói đã phát hiện đối thủ của mình không đỡ nổi một đòn, nó gầm gừ nhào tới, vầng sáng màu xanh lam trào dâng như gợn nước.

Trong nháy mắt, tầm nhìn của Nemo bị bóng tối nuốt chửng.

Trái tim cậu chợt căng thẳng như bị những móng vuốt lạnh như băng bấu vào – phép gây mù, con súc sinh này không hề khinh địch chỉ vì họ yếu.

Chẳng có gì đáng sợ hơn mất đi thị giác ở một nơi xa lạ. Nemo tốn công siết chặt nắm đấm, con thú hoang khổng lồ chỉ cách đó vài bước, nhưng cậu lại không biết bao giờ nó sẽ vồ tới. Những tiếng kêu và tiếng rít ma quái trong khu rừng sâu hun hút bỗng chốc được phóng đại, thái dương như bị khoan vào, đầu cậu như sắp nứt ra bởi nhiều âm thanh hỗn độn.

Cậu không nhịn được mà ôm đầu ngồi xổm xuống giữa bụi gai. Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

“Oliver!”. Nemo gọi to trong vô thức, không quan tâm đến cổ tay sưng vù đau đớn mà dò dẫm bước về phía âm thanh ấy phát ra.

“Đừng tới đây!”. Người còn lại gần như hét trả ngay lập tức. “Tôi chỉ bị cào xước da thôi, nó vẫn còn ở bên này… Đừng tới đây!”.

“Bagelmor, chẳng phải ngươi tự xưng là ác ma thượng cấp à!”. Nemo cố đẩy bụi cây vướng víu ra. “Làm gì đó đi!”.

“Ban nãy ta vừa dùng hết số sức mạnh còn lại rồi!”. Con vẹt xám đáp lại từ một góc nào đó ở xa xa. “Thứ này không có huyết thống ác ma, ta không áp chế được. Bọn mi tự nghĩ cách đi…”.

Nghĩ cái con khỉ, răng Nemo va vào nhau lập cập, nghĩ xem chết thế nào cho đỡ nhục à? Nếu thứ này mà cũng được coi là ác ma thượng cấp thì cậu là Giáo hoàng mất.

Hoang đường đến mức nào cơ chứ.

Bình thường giờ này cậu đã nằm trên giường rồi, ở đầu giường có trà mật ong, hôm nào tâm trạng tốt thì đọc một hai quyển sách dưới ánh nến. Tất cả vừa ấm áp vừa an toàn.

Chẳng hiểu vì sao, cậu bỗng thấy rất muốn sống tiếp.  

Nemo dùng sức bẻ lấy một cành cây tương đối chắc khỏe, xông ra khỏi bụi gai rậm rạp. Tay trái cậu siết chặt cành cây, tay phải giơ ra thăm dò phía trước, cố tìm tiếng thở hổn hển ồ ồ tanh hôi của con sói giữa vô số tạp âm. Trong nháy mắt bàn tay phải chạm được vào bộ lông, Nemo vung tay trái thật mạnh, và quả thật mũi nhọn của cành cây đã chọc trúng thứ gì đó.

Nhưng kì tích không xảy ra.

Con sói săn da dày thịt béo không hề bị thương, Nemo cũng chẳng may mắn chọc trúng vào mắt nó. Tay trái cậu bị thứ gì ấm áp bao lấy, và tiếng răng rắc khiến người ta sởn tóc gáy vang lên.    

Nemo không kìm được mà gào lên thảm thiết, liều cả mạng để rút tay trái ra ngoài. Cậu thoát được miệng sói, nhưng cơn đau vẫn còn nguyên vẹn. Cái đau vì bị chọc thủng gáy khi nãy giờ chỉ được coi như ngứa, não cậu sôi lên vì đau nhức.

Không muốn chết.

Cậu trừng mắt với bóng đêm trước mặt, cắn chặt răng, trong miệng đầy mùi máu tanh.

Không muốn chết, ít nhất là không muốn chết ở chỗ này.

Tay phải cậu vẫn đang túm chặt lớp lông thô cứng. Con sói săn lắc mình thật mạnh, nhưng dường như cậu thanh niên đã được đóng đinh vào người nó mà bàn tay siết chặt như gọng kìm.

Họ không nhìn thấy, không trốn được, mà nếu phải chết trong sợ hãi như những kẻ yếu đuối thì chẳng thà liều cái mạng này…

“Oliver!”. Cậu khàn giọng gọi. “Oliver!”.

“Nemo, tránh xa ra”. Tiếng đáp yếu ớt từ gần đó vọng lại. “Chúng ta không nhìn được, rất có thể sẽ bị thương…”.

“Tấn công bên này!”. Nemo nắm chặt phần lông kia, tì vào thật sát để tránh bị sói cắn thêm lần nữa. “Tôi túm được nó rồi, qua đây đi!”.

Oliver hít sâu một hơi.

“… Được”. Anh chậm rãi đáp, không nhiều lời. “Tôi chuẩn bị chém đây, cậu nhớ cẩn thận”.

 Ngón tay Nemo như sắp đào vào da thịt con sói, cậu nở một nụ cười vô lực với phía giọng nói kia phát ra.

Tới đây đi. Cậu gần như lạnh lùng nghĩ vậy, giờ mới gọi là giao vận mệnh cho ông trời này.

Đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, con sói săn khàn giọng kêu thảm thiết. Thứ chất lỏng nóng rẫy xối đầy mặt cậu, và Nemo phát hiện vai trái mình nhẹ bẫng đến đáng sợ, cơn đau cản bước cậu không cho suy nghĩ sâu xa thêm. Trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ – cậu còn sống.

Dù cơn đau đã lan ra nửa người như lửa cháy, cậu vẫn còn sống.

Con vẹt xám im lặng theo dõi tất cả từ trên cây.

Nó nhìn chằm chằm đối tượng khế ước của mình. Toàn bộ tay trái của Nemo Light đã bị sói săn Ratliff cắn cho nát bét, nhát kiếm của Oliver Ramon lại khiến cậu mất đi vai trái. Máu sói lẫn với máu cậu thanh niên, Nemo đã hoàn toàn biến thành một con người bằng máu.

Nhưng dường như bản thân cậu thanh niên lại không phát hiện điều ấy, cậu cũng không ngã xuống vì mất máu. Phải nói là ngược lại mới đúng – miệng vết thương đáng sợ nhúc nhích thật nhanh, đầu tiên là xương cốt hồi phục, máu thịt bao bọc lấy nó như vật sống, cuối cùng là làn da. Chưa đầy một phút sau cánh tay trái của thằng nhãi Light đã hoàn hảo như lúc ban đầu. Cậu tập tễnh bước lại chỗ Oliver, chẳng hề hay biết về sự kiện này dưới tác dụng của phép gây mù vẫn chưa tan biến.

Một kẻ khác – Oliver Ramon – thì rõ ràng đã mất quá nhiều máu, thanh kiếm gãy tuột khỏi đôi tay. Anh vô lực quỳ trên đất, ngã sấp xuống.

“Chà”. Con vẹt xám dẩu mỏ. “‘Chưa bao giờ chém sinh vật sống’… Với lần đầu tiên thì mi đã làm rất tốt rồi”.    

Trong con ngươi vàng óng phản chiếu bóng hình Nemo quàng một tay Oliver qua cổ mình, gian nan dìu bạn bước đi. Sau lưng họ, con sói săn khổng lồ nằm đó…

Cả người nó đã bị chém thành hai nửa. Trong phạm vi mấy chục mét hình quạt đằng sau nữa, thảm thực vật vốn xanh um tươi tốt đã bị chém nát, trên mặt đất trống trải kết lớp băng dày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play