Ăn bậy thì thôi, chứ đừng hứa bậy.
Nemo Light chưa từng chật vật đến thế.
Cậu quỳ một chân xuống đất, hai tay cố sức gỡ thứ đang ghìm chặt tứ chi mình. Tiếc là thứ quái quỷ ấy trơn tuồn tuột và dính đầy máu trộn lẫn những chất dịch chẳng rõ là gì, cậu chẳng dùng lực nổi, chỉ đành tuyệt vọng chịu đựng cơn đau nhức nơi gáy. Nó đã đục thủng một lỗ sau gáy Nemo và đang cố chui vào bên trong.
Cậu cảm nhận được rất rõ cái thứ đâm vào máu thịt, cuốn lấy xương cột sống mình. Mà người dẫn lối cho hoàn cảnh này thì đang quỳ gối ngay bên cạnh, cũng đang luống cuống cố kéo con quái vật kia ra, nét mặt hoảng hốt xen lẫn hổ thẹn.
Nguyên nhân sự việc rất đơn giản.
Thị trấn Chỉ Đường tiếp giáp với dãy núi Tro, được coi như thị trấn con người gần với lối vào Vực Sâu nhất. Ác ma hạ cấp đầy rẫy trong thị trấn chẳng khác nào lũ chuột đồng. Thi thoảng có vài con ác ma trung cấp đần độn xông vào, đội cảnh vệ sẽ gõ kẻng cảnh báo cho người dân bình thường trốn đi – đợi quân đồn trú tống cổ chúng ra ngoài thì mọi người cũng dần dần quay lại. Số lần bị tấn công ngày càng nhiều thêm, ngay cả đứa bé tám tuổi cũng phải thó thêm cái kẹo trên bàn trước khi đi tị nạn, không một ai thấy hồi hộp sợ hãi vì những sự kiện kiểu này.
Từ sáu năm trước khi lão Light già qua đời, viện mồ côi Light chỉ còn hoạt động trên danh nghĩa. Nemo Light – người lớn tuổi nhất – cắn răng nuôi lớn mấy thằng nhãi con còn lại, tận mắt nhìn từng đứa một đi theo những đoàn lính đánh thuê ghé ngang qua, và cuối cùng năm nay cậu cũng trở thành người đơn độc.
Khi nghe tiếng kẻng, cậu cũng chẳng còn ai cần thông báo. Quý ngài Light trẻ tuổi cứ thế nhấc theo bao đựng đồ và một cái lồng chim, nhàn nhã bước tới khu tị nạn ở kế rừng rậm.
Sau đó, cậu gặp được một tên ngốc chẳng biết tại sao lại chạy về.
Người này chạy rõ là nghiêm túc, hoàn toàn không chú ý tới thứ sau lưng mình – một thi thể rữa nát đang bò bằng bốn chân trên đất, vặn vẹo như nhện, lẳng lặng bám theo.
Da đầu Nemo tê rần trong nháy mắt.
Cậu vốn định lên tiếng nhắc nhở người kia, nhưng chưa kịp mở miệng đã thấy một thứ vọt ra từ trong thi thể mà lao thẳng tới chỗ con mồi của nó.
Trong khoảnh khắc ấy, cơ thể Nemo hành động nhanh hơn đại não.
Cậu nhào tới trong vô thức, đụng mạnh vào chàng thanh niên. Anh không kịp trở tay, ngã xuống đất; Nemo thì chống được tay phải xuống theo bản năng nên không phải ngậm bùn, nhưng có vẻ bị bong gân rồi.
Chuyện đã tới nước này, đôi bên đều xám cả mặt. Chàng thanh niên cũng chẳng nhỏ nhắn gì, đại não Nemo trống rỗng mất vài giây. Cậu chật vật bò dậy từ trên người anh, tốn công phủi phủi bùn trên quần, rồi mới ý thức được cơn đau nơi cổ tay ngày càng rõ rệt.
“Ban nãy có thứ muốn tấn công cậu, tôi chưa thấy nó bao giờ”. Cậu dùng bàn tay trái dính đầy bùn đất chỉ vào thi thể cách đó vài bước chân, giải thích cho tên xui xẻo này – trời tối quá, nhất thời chẳng rõ đó là ai. “Cậu…”.
Cảm giác dinh dính và lạnh lẽo trên cổ khiến cậu không thể không nuốt nửa câu sau vào họng. Thứ xảy ra tiếp theo chính là cơn đau nhức đến tận xương tủy, khiến Nemo suýt ứa nước mắt.
Khi ngã xuống, một ý nghĩ xui xẻo chợt lóe lên trong đầu cậu.
Lớn lên ở nơi nguy hiểm này, Nemo tự nhận mình đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng cho việc “không được chết tử tế” – nhưng cậu không ngờ cái chết lại đến nhanh tới vậy, thậm chí mình còn chưa kịp sợ. Nemo há miệng, cố thở nhưng lại chỉ có thể phát ra những âm thanh a ư quái dị, cậu cảm nhận được máu nóng hôi hổi tuôn ra từ miệng vết thương, chảy dọc theo lưng và thấm ướt lần áo.
Có lẽ mình cũng chưa sẵn sàng đến thế. Cậu mờ mịt giãy giụa dưới sự tập kích chẳng rõ tên, cố kéo lấy sợi dây thừng cứu mạng không hề tồn tại như một kẻ say chết đuối.
“Pháp sư”.
Cái chết không kéo tới như trong dự liệu, nhưng cơn đau cũng chẳng biến mất. Một giọng nói vui sướng lảnh lót chui vào tai Nemo.
“… Mi là pháp sư à!”.
Không, thực sự không phải đâu, chẳng dính dáng gì cả. Cậu mơ màng nghĩ.
“Ước đi, pháp sư”. Từng câu từng chữ nó thốt lên đều mang vẻ ra lệnh. Lực trói nghẹt thở kia cuối cùng cũng lỏng ra, Nemo giãy giụa hớp từng ngụm không khí. “Cho mi một phút đấy, suy nghĩ kĩ đi…”.
“… Mày đến từ đâu thì quay về đó được không?”. Chưa đến ba giây, Nemo đã nói ra điều ước của mình một cách đầy gian nan – cực kì chân thành, bức thiết, xuất phát từ nội tâm.
Giọng nói kia im bặt một lúc lâu.
“Không được”. Nó cứng rắn đáp.
“Vậy ‘đừng giết tao’ thì sao?”. Nemo nhanh chóng tìm ra một điều ước khác.
“Không được”. Giọng nói kia có vẻ tức giận. “Một là ước, hai là ta giết mi luôn”.
“Thế đợi tao già rồi hẵng giết…”.
Lần này giọng nói chẳng thèm để ý nữa, chỉ siết chặt hơn một chút quanh cổ cậu.
“… Thế thì tao không còn điều ước nào khác nữa”. Cậu chậm chạp nói từng chữ một.
“Câu giờ cũng vô ích thôi”. Giọng nói trả lời. “Con người không thể không có ước nguyện”.
Nếu nói về nguyện vọng mà Nemo khao khát nhất, thì đúng là cậu có một điều ước đã được định sẵn là không thể thực hiện được. Chỉ tiếc “Người chết thì không thể sống lại” là quy tắc thép của thế giới này – lão Patrick già đã hóa thành xương khô từ lâu lắm rồi, cũng coi như là một người sống thọ hiếm có ở vùng đất quái quỷ này và được chết tại nhà. Những người từng là gia đình của lão cũng đã có chốn về, ít nhất cũng được sống bình yên trước khi trưởng thành.
Nhưng bây giờ cậu đột nhiên thấy buồn cười – chết đến nơi rồi, nhưng đến cả một mong ước bình thường để câu giờ mà mình cũng chẳng có.
“Thôi được… Thôi được”. Cuối cùng Nemo thở dài, túm tay một người bị hại khác – chàng thanh niên vẫn còn đang đối phó với sinh vật trơn tuồn tuột kia, thi thoảng lại quay sang nhìn cậu mấy lần, xem phản ứng thì có vẻ không nghe thấy thứ kia nói chuyện.
Đến giờ Nemo mới thấy rõ kẻ xui xẻo này là ai: Oliver Ramon, đứa con trai duy nhất của ông chủ quán trọ. Theo như những gì cậu nhớ thì người này cũng xấp xỉ tuổi mình.
“Đừng kéo nó nữa, Ramon”. Nemo buồn bực nắm tóc, cố lờ đi cái vị tanh tanh đăng đắng trong miệng mình. “Sao cậu lại chạy về thị trấn?”.
“Cha tôi không đi cùng”. Dù chẳng hiểu tại sao người kia lại đột nhiên hỏi về vấn đề này, nhưng thanh niên vẫn trả lời rất đàng hoàng. “Rõ ràng ông ấy đã hứa với tôi…”.
“Được, mang bọn tao đi tìm cha của tên này đi”. Nemo nói. “Điều ước của tao đấy”.
Oliver Ramon nghi hoặc nhìn cậu.
“Dễ như ăn bánh”. Giọng nói kia đáp. “Lãng phí cơ hội quý giá thế kia, mi đúng là đồ đần… A!”.
Thứ ấy… Không biết nó là gì, phát ra một tiếng rít gào thủng lỗ nhĩ mà chỉ mình Nemo nghe được. Cơn đau nhức sau gáy chuyển thành nhoi nhói tê dại, cảm giác nghẹt thở cũng biến mất, cái dính dớp lạnh như băng được thay bằng cảm giác ấm nóng. Nemo vô thức lau cổ, chỉ thấy tay mình đầy máu.
Cậu cúi đầu theo bản năng, cuối cùng cũng coi như thấy rõ mặt mũi tên cầm đầu – cục thịt màu xanh tím co giật trên đất, gian nan chen vào lồng chim, rồi bọc quanh con vẹt xám đang sống dở chết dở.
“Rốt cuộc đây là gì?”. Oliver sợ hãi hỏi.
“Tôi không biết”. Nemo thấp giọng lầm bầm, hơi do dự chẳng biết có nên cứu con chim kia hay không.
Sự thật chứng minh cậu đã lo xa rồi. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cục thịt đã nhập vào cơ thể con vẹt nhanh như nước ngấm vào một miếng bọt biển khô cong.
Rõ ràng cục thịt chỉ to hơn con chim đáng thương ấy có một chút, nhưng giờ lại biến mất không còn tăm hơi – mà chú vẹt xám thì vẫn giữ nguyên kích cỡ ban đầu, ngay cả đám lông thưa thớt cũng chẳng mọc thêm lấy một cọng. Nó thở mạnh đến nỗi dường như bộ lông xám màu bụi cũng sắp rụng sạch, chẳng hề phản kháng trong suốt cả quá trình, chỉ co quắp mấy lần tượng trưng.
Sau đó, nó nhảy dựng lên.
“Chuyện gì thế này!”. Con vẹt xám tru tréo thật to, không giống cái vẻ sắp chết bệnh ban nãy chút nào. “Rõ ràng khế ước đã được thành lập rồi mà…”.
Nemo và Oliver liếc nhau, cùng nhụt chí khi phát hiện trên mặt người kia chỉ có sự hoang mang ngỡ ngàng.
“Nói cách khác, điều ước của tao vẫn còn tác dụng đúng không?”. Chẳng hiểu vì sao Nemo lại thấy có cảm giác thoải mái kì dị sau khi đã đánh cược tất cả nảy sinh dưới đáy lòng mình. Cậu cũng không biết mình lấy lá gan ở đâu ra. Bây giờ có lẽ cậu nên gào to rồi chạy trốn, cách thật xa nơi này, cố giãy giụa một lần cuối mới phải.
Nhưng trong truyện cổ tích thì những người làm vậy thường chẳng có kết cục tốt lành. Khóe miệng Nemo giần giật, có lẽ cậu cũng quen rồi. Khi đối mặt với một tình huống có trời mới biết ra sao thế này, thì giao vận mệnh cho trời quyết định cũng là một cách xử lí.
“… Dẫn đường đi”. Cậu bình tĩnh nói, tiện tay lau máu ở cổ.
Con vẹt xám mổ mấy cái, trầm ngâm: “Được”. Và nó ngạo mạn tuyên bố: “Mi mở lồng ra trước đi đã”.
Nemo nhướng mày, bắt đầu hoài nghi liệu con quái vật bé tí chẳng mở nổi cái cửa lồng này có tự giết chết chính mình hay không. Cậu mở lồng, con vẹt xám vọt ra ngoài bằng một động tác nào đó cực kì chướng tai gai mắt, ngã xuống bùn cái bẹp.
“Đi theo ta”. Con quái vật dưới lốt vẹt xám chẳng thấy bối rối điều chi, bò dậy rất nhanh.
… Sau đó, nó bước từng bước ngả nghiêng về phía thị trấn.
Ý chí sinh tồn của Nemo chợt giãy giụa dưới đáy lòng, cậu không muốn bị một thứ như thế kia giết chết – ít ra cũng phải có lòng tự trọng cơ bản của một con người chứ.
Oliver Ramon nhìn con vẹt xám đang bước chậm rì rì, lại nhìn Nemo. Nỗi sợ trên mặt chàng thanh niên đã biến mất, chỉ còn sự mịt mờ ngơ ngác.
“Đừng hỏi. Nó đang dẫn chúng ta tới chỗ cha cậu đó… Chắc vậy”. Nemo nghiêm mặt nói. Tay cậu đau, cổ thì chảy máu ròng ròng, chỉ nội việc nhịn không hít một hơi lạnh thôi đã khó lắm rồi. “Bây giờ thì đừng hỏi gì hết, xin cậu”.
Oliver há miệng rồi lại ngậm vào, gật đầu như đã hiểu. Dường như anh cũng thấy tò tò đi theo một con chim thì ngốc quá. Từng bước chân của anh mất hẳn sự kiên định vừa nãy, mà đầy do dự.
Nhưng bầu không khí lúng túng đến kì lạ nhanh chóng tan đi.
Dù họ chưa về tới thị trấn, nhưng từ khoảng cách này ai cũng thấy rõ ánh lửa rọi hồng cả trời đêm. Có một cái bóng khổng lồ lẽ ra không nên xuất hiện đang chầm chậm chuyển động về phía hai người.
Nemo nín thở trong vô thức, lần này nỗi sợ thực sự đánh thẳng vào tim cậu. Những căn nhà quen thuộc đang cháy rừng rực ngay trước mặt – tại sao cơ chứ, đội cảnh vệ đâu? Quân đồn trú đâu? Thị trấn Chỉ Đường đúng là chẳng phải nơi tốt lành gì, nhưng dù sao nó cũng nương nhờ dưới dãy núi Tro, “chẳng tốt lành” ở đây chỉ mang nghĩa cần cảnh giác gấp bội thôi.
Cậu chưa bao giờ thấy tình hình nghiêm trọng đến vậy.
Con vẹt xám vẫn chạy thục mạng, không hề bị đả động chút nào. Nhưng Oliver lại dừng bước với khuôn mặt cực kì nghiêm túc.
“Tình hình không ổn lắm”. Anh nói thật nhanh, giọng đầy lo lắng. “Hay cậu đợi ở đây một chút nhé? Tôi tự đi cũng được”.
“Ramon…”.
“Tôi không rõ có chuyện gì xảy ra, nhưng cậu thực sự không cần đi cùng…”.
“Ramon!”. Nemo túm chặt cổ áo chàng thanh niên vẫn còn đang bận lải nhải. “Con vẹt ngu si đó dừng lại rồi!”.
Chàng thanh niên trợn mắt, nhìn cậu với vẻ khó hiểu.
Môi Nemo run run. Oliver đang quay lưng về phía thị trấn và không biết cậu đang thấy những gì. Cái bóng khổng lồ kia cuối cùng cũng đến đủ gần để bị soi rõ nhờ ánh lửa, mà thật chẳng khéo làm sao, lần này Nemo biết nó là gì.
Lẽ ra Sứa Khô không nên xuất hiện ở những nơi thế này.
Tuy sở hữu cái tên nghe có vẻ vô hại nhưng chúng lại là ác ma xịn hàng thật giá thật, thậm chí nếu so về sức mạnh thì chỉ tính nửa bàn chân thôi cũng đã thuộc hàng ác ma thượng cấp. Trước nay Nemo cũng chẳng có đam mê nghiên cứu ác ma hay gì tương tự, nhưng chủng tộc này lại khá nổi tiếng – tập tính kì lạ của chúng thường bị những nhà thám hiểm đem ra làm trò đùa.
Chúng được coi như giống lười của Vực Sâu, không hứng thú với những sinh vật khác và cơ bản cũng không muốn tấn công thứ gì. Đám Sứa Khô hiền lành chỉ thích làm một việc là bồng bềnh trôi nổi ở nơi mình sinh sống.
Nếu chỉ xét mỗi vẻ ngoài, thậm chí chúng còn khá đẹp. Phần dù màu trắng nhợt như đầu lâu, đôi mắt nằm ở ngoài rìa giữa một vòng màu đen sẫm. Cơ thể chúng được bao phủ bởi một làn sương di động, chỉ có vài cái xúc tu xương gai trắng toát duỗi ra như những nhánh cây khô. Dù ngọn lửa đang rực sáng cả bầu trời, thì làn sương màu trắng sữa kia vẫn lấp lánh ánh hào quang đầy quyến rũ.
Quả là chúng chỉ cần trôi nổi bồng bềnh. Bởi làn sương kia sẽ tiêu hóa mọi vật sống tiếp xúc với chúng và cả những gì từng thuộc về sinh vật sống khác, đặc tính này khiến chúng rất khó đối phó, mà cũng chẳng nhà thám hiểm nào lại ngu ngốc đâm đầu vào đánh nhau với chúng. Nếu bắt gặp Sứa Khô ở Vực Sâu thì chỉ cần yên lặng đi qua là được.
Chúng sẽ không rời khỏi nơi mình sinh sống, cũng chẳng ai ngu đến mức đi triệu hồi thứ ác ma nguy hiểm mà lại chẳng có giá trị lợi dụng này.
Nhưng cũng có một người không nên xuất hiện nơi đây.
“Kìa”. Con vẹt gào tướng lên ở cách đó không xa. “Đây chính là người bọn mi muốn tìm…”.
Sứa Khô không đi về phía họ, mà đang bị một người kéo tới.
Những dòng phù chú màu vàng kim lấp lánh ẩn hiện giữa màn sương. Nếu đem so với ác ma có cơ thể khổng lồ thì chúng chỉ mỏng manh và yếu đuối như tơ nhện, nhưng lại có thể thao túng được Sứa Khô. Màu vàng kim bện xoắn vào nhau, cuối cùng được nối với năm ngón tay của con người.
Chủ nhân của những ngón tay ấy – ông chủ quán trọ nhếch nhác – ngẩng đầu, cười thật tươi với Oliver.
“Con trai à, rất xin lỗi con”. Ông nói. “Đành phải nhờ con giết ta vậy”.