Tôi cứ tưởng rằng trò hề này đã kết thúc, nhưng không ngờ khi về tới nhà sau giờ tan tầm ngày hôm sau, tôi lại thấy Mã Đại Hà dụ bé Samoyed về nhà tôi lần nữa.

Tôi hít một hơi thật sâu, để giữ thể diện cho Mã Đại Hà, tôi không thể đánh nó trước mặt bé Samoyed được.

Tôi nở một nụ cười dịu dàng, bỏ một cái đùi gà vào bát cho bé Samoyed, để bé ăn ngon lành.

Sau đó, tôi quay người lôi cổ Mã Đại Hà vào bếp tâm sự.

Mã Đại Hà vừa vùng vẫy vừa kêu gào: [Mẹ! Bình tĩnh, bình tĩnh, lẩu thịt chó không ngon đâu!]

Vào bếp rồi tôi mới buông tay, tra hỏi nó:

- Trước khi ra ngoài mẹ đã kiểm tra kỹ cửa sổ rồi, cái nào cũng đóng kín, con ra ngoài bằng cách nào?

Mã Đại Hà sủa ăng ẳng vài tiếng đầy tự hào, ngẩng đầu tỏ vẻ không phục, giọng điệu đầy kiêu ngạo:

[Hừ! Cái cửa sổ bé tí đó thì sao ngăn được Mã đại vương con đây?]

[Thằng đệ Border Collie đã dạy con cách mở cửa sổ rồi, mẹ tưởng con vẫn là Mã Đại Hà dễ bị mẹ nhốt như hai tuần trước sao? Con nói cho mẹ biết, giờ con là Mã - Nữu Hỗ Lộc - Đại Hà rồi.]

[Mã - Nữu Hỗ Lộc - Đại Hà không phải là kẻ mà mẹ chỉ cần đóng cửa sổ là có thể ngăn lại được, trừ khi mẹ khóa chết luôn, hừ.]

Nó vừa sủa gâu gâu vừa nhìn tôi bằng ánh mắt không phục.

Nhớ lại thì mấy hôm trước mưa to, sau khi tạnh mưa tôi có mở cửa sổ cho thông gió, nhưng sau đó chỉ đóng cửa sổ mà không khóa lại.

Tôi tự động bỏ qua tiếng sủa của Mã Đại Hà, khóa tất cả các cửa sổ trong nhà trước ánh mắt tròn xoe ngơ ngác không dám tin của nó. Sau đó, tôi ngồi xuống kiên nhẫn giáo dục:

- Mã Đại Hà, con có biết giống Samoyed giá cao lắm không, nếu chủ nhân người ta báo cảnh sát thì con sẽ bị ghép vào tội lừa bán chó, bị chú cảnh sát xem là tụi bắt cóc chó để đưa đi ăn cơm tù đấy.

Mã Đại Hà nhìn tôi với vẻ hơi chột dạ, trong đôi mắt trong veo lộ ra vẻ ngờ nghệch: [Thiệt hả mẹ?]

- Mẹ cũng sẽ bị bắt chung với con, sau đó bị nhốt vào tù, chẳng lẽ con muốn để hai mẹ con mình vào tù hát "Nước mắt sau song sắt" hay sao? Nhưng dù con muốn thì con có biết cách sử dụng máy may không? Con có biết ngoài ăn và ngủ thì thời gian còn lại đều phải may đồ, mệt mỏi lắm không? Mẹ chịu khổ chịu mệt một chút cũng không sao, nhưng con vẫn là một đứa trẻ, sao có thể chịu được cái khổ đó chứ!

Mã Đại Hà bị tôi dọa run lẩy bẩy: [Mẹ ơi, con sai rồi, hu hu!]

Tôi xoa đầu nó, tiếp tục thao túng tâm lý:

- Đại Hà ngoan, chúng ta không được làm những việc như thế nữa nhé! Hơn nữa có mẹ ở đây, chắc chắn mẹ sẽ tạo điều kiện để con và bé chó con thích có cơ hội tiếp xúc với nhau. Mặc dù con hay cắn hư sô pha mẹ mới mua, gối ôm mẹ mới thay, còn nhân lúc mẹ đi vắng để ăn vụng đùi gà mẹ định dùng để nấu cơm, nhưng mẹ vẫn yêu con! Chỉ cần con vui vẻ hạnh phúc là mẹ cũng sẽ vui vẻ hạnh phúc theo.

- Chỉ là bây giờ con đã có bé chó mà mình thích, cũng có nghĩa là con đã trưởng thành rồi. Mà bé tiên chó xinh đẹp nào cũng thích bạn đời của mình chín chắn, đáng tin cậy. Mã Đại Hà nhà mình cũng có thể trở thành một chú chó trưởng thành, chín chắn đúng không?

Với chỉ số thông minh của Mã Đại Hà thì tất nhiên là nó không nhận ra tôi đang thao túng tâm lý nó, vì thế nên nó cảm động tới mức sủa ầm lên, vừa sủa vừa sám hối: ( truyện trên app T Y T )

[Mẹ ơi! Mẹ đúng là người mẹ tốt nhất trên thế giới này!]

[Không ngờ mẹ lại nghĩ cho tương lai của con nhiều đến vậy, hu hu.]

[Mẹ yên tâm đi, khi nào mẹ già nhất định con sẽ hiếu thảo với mẹ, cũng dặn con cháu của con hiếu thảo với mẹ. Mẹ đừng lo, sau này chỉ cần con có thịt để ăn thì mẹ cũng có xương để gặm.]

Trong đầu tôi tự nhiên hiện lên cảnh tôi bảy tám chục tuổi, răng rụng không còn cái nào mà cháu của Mã Đại Hà lại ngậm một khúc xương tới đặt xuống trước mặt tôi, nói: [Bà cố ơi, bà gặm xương đi nè, ngon lắm ạ!]

Tôi bị cảnh tượng này làm cho rùng mình. Cảm ơn con, nhưng mẹ không cần chút nào!

- Bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT và Fanpage: TYT - Đọc và nghe truyện bạn yêu thích -

Sau khi dạy dỗ Mã Đại Hà xong, tôi chụp một bức ảnh bé Samoyed đang gặm đùi gà rồi gửi cho Quý Nam Châu.

- Do tôi không khóa cửa sổ cẩn thận nên Mã Đại Hà lại mang con gái của cậu về nhà tôi rồi, thành thật xin lỗi.

Mèo con khấu đầu tạ lỗi.jpg

Quý Nam Châu gửi một tin nhắn thoại tới:

- Không có gì, đúng lúc em mới tan tầm. Để em tới dưới lầu nhà chị rồi chúng ta dắt hai đứa đi dạo công viên luôn nhé.

Tôi nghe đi nghe lại tin nhắn đó hai lần rồi quyết đoán bấm tải về lưu lại.

Sau đó tôi ngồi trên ghế sô pha, cầm máy tính bảng xem phim. Mã Đại Hà nằm bên cạnh thì liên tục dùng những lời tỏ tình sến rện để đầu độc lỗ tai tôi và bé Samoyed:

[Gia Gia, có lẽ sau này em sẽ thấy cô đơn lắm, em có biết tại sao không? Tại vì em là chú chó duy nhất sống trong tim anh, không có hàng xóm đấy.]

[Gia Gia, ví em là nước ngọt có ga, vì gặp em là anh vui như sủi bọt.]

[Em biết anh thích loại rượu nào nhất không? Là thiên trường địa cửu với em đó*!]

(*Từ "rượu" và "cửu" đồng âm.)

[Gia Gia, em có muốn được bay lên trời không? Nếu muốn thì hãy lấy anh đi, anh sẽ chiều em đến tận trời!]

Cuối cùng Quý Nam Châu đã cứu một sinh mệnh bằng cách gọi điện thoại tới. Nếu không thì một là tôi chết chìm dưới những lời tỏ tình sến súa của Mã Đại Hà, còn hai là chờ đến khi tôi nhịn hết nổi thì cái mạng chó của Mã Đại Hà cũng bị tôi đánh cho đi đầu thai.

Một tay tôi dắt bé Samoyed, một tay dắt Mã Đại Hà, vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Quý Nam Châu đứng trước mặt tôi, tay còn cầm một ly trà sữa.

Thấy tôi đi ra, cậu ấy bước tới rất tự nhiên rồi nhận lấy dây dắt chó từ tay tôi, sau đó đưa ly trà sữa cho tôi và nói:

- Ly trà sữa đầu tiên của mùa thu, em mời.

Tôi vô thức nhận lấy ly trà sữa, khóe môi cũng không nén nổi nụ cười, nhưng vì vắt hết óc vẫn không tìm được lời nào để đáp lại nên chỉ nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.

Hôm nay là ngày lập thu, tôi có đăng một dòng trạng thái trên Weibo là: [Ai đó bao tui một ly trà sữa đi, tui không muốn tiêu tiền của mình, tiền của tui... Còn phải xài vào việc khác nữa.]

Hình minh họa là bé gấu trúc quốc bảo Hoa Hoa.

Không ngờ Quý Nam Châu lại thấy và càng không ngờ là cậu ấy còn mua trà sữa mang đến cho tôi nữa.

Cậu em này cũng được phết đấy chứ!

Mặc dù bây giờ là mùa thu nhưng tôi cảm thấy hạt giống tình yêu của mình muốn đâm chồi nảy lộc rồi.

Cậu ấy dùng một tay dắt hai chú chó, đứng bên cạnh tôi, còn tôi thì cầm ly trà sữa đi song song với anh. Đột nhiên tôi nhớ tới câu nói này: Tay trái dắt chó đôi mình nuôi, tay phải nắm tay anh, cùng nhau đi thật lâu thật lâu trên con đường hạnh phúc...

Nhưng điều kiện tiên quyết là, con chó đó không được thuộc giống Husky.

Vì vừa đến cổng công viên, không hiểu Mã Đại Hà lại nổi điên cái gì mà hết đập rồi sủa với một tảng đá lớn đặt ở đó, có kéo cỡ nào nó cũng không chịu đi.

Nếu là trước đây, khi tôi chưa nghe được tiếng lòng của Mã Đại Hà thì có lẽ tôi sẽ tin vào chuyện tâm linh, nghi ngờ không biết có phải trong tảng đá này có thứ gì đó mà mắt người thường không nhìn thấy được hay không.

Nhưng bây giờ nghe được tiếng lòng của Mã Đại Hà rồi, tôi chỉ có thể cảm thán rằng cái gen khùng của Husky đúng là mạnh thật!

[Mày ngon ghê nhỉ, dám đứng chắn giữa đường luôn chứ, mày dám chặn đường anh Hà này thì anh Hà sẽ cho mày biết thế nào là lễ hội.]

[Mày tưởng không ai dám làm gì mày sao, tao đá mày nè.]

[Gió xuân kéo tới trống trận vang lên, nói tới đánh nhau thì anh Hà chưa ngán thằng nào bao giờ, ăn bộ quyền gâu gâu của tao đi, há há há há!]

Tôi bụm mặt, nói:

- Ừm... Nam Châu, hay là cậu dẫn bé Samoyed đi trước đi, tôi cần nói chuyện với Mã Đại Hà một chút đã.

Quý Nam Châu đang định nói gì đó, nhưng khi thấy biểu cảm của tôi thì lặng lẽ trả dây dắt chó của Mã Đại Hà lại cho tôi, sau đó dẫn bé Samoyed đi trước.

Tôi cũng cố đứng xa Mã Đại Hà một chút, nhìn Mã Đại Hà  lên cơn điên, chỉ mong không ai nhận ra tôi là chủ của con chó đần này.

Nó không đấm thì đá, làm khùng làm điên với tảng đá tầm nửa tiếng mới lấy lại lý trí của mình.

[Ơ? Vợ yêu, mẹ yêu và người cha tương lai của mình mới đứng bên cạnh mà giờ đâu mất tiêu rồi?]

Nó đi quanh tảng đá ba vòng theo chiều kim đồng hồ, ba vòng ngược chiều kim đồng hồ, mới thấy tôi đứng cách đó không xa, mắt chó tỏa sáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play