Sáng hôm nay thức dậy tôi phát hiện bé chó nhà mình đi cà nhắc, phần lông trên lưng còn bị trụi mất một mảng. Nhưng trông nó vẫn đầy sức sống, cứ kêu ăng ẳng mãi không ngừng.
Tôi kéo chân nó tới gần, hỏi:
- Mã Đại Hà, con đi cắn lộn với con chó khác đấy à? Sao trên lưng trụi lủi cả mảng thế này?
Vẻ mặt đắc chí dạt dào của Mã Đại Hà lập tức đông cứng lại trên mặt nó:
[Đờ mờ! Đám chó này không có tí võ đức nào, tụi nó dám cắn thiệt luôn chứ!]
[Mình chỉ trả lời một câu lúc con gâu đần ở tầng ba hỏi mình đã ăn sáng chưa, và con Shiba ở tầng hai hỏi mình ăn gì... Là sao mấy cậu biết hôm qua mình không bị mẹ đánh đòn?]
[Vậy là tự nhiên mình bị tụi nó cắn hội đồng… Hu hu hu…]
Nhưng mới khóc được một giây là nó lại tấm tắc hai tiếng:
[Thật ra cũng không trách tụi nó được, dù sao không phải ai cũng điềm tĩnh được như mình và mẹ mình mà.]
Sau đó nó lại soi gương, lắc đầu chó một cách đầy tự mãn:
[Trụi có mảng lông thôi, không ảnh hưởng gì đến vẻ xinh giai chim sa cá lặn của đại vương ta đây. Chó lớn như mình thì chấp nhặt với đám chó nhỏ tụi nó làm gì, bỏ qua cho tụi nó vậy.]
Tôi chợt buông chân nó ra, trong lòng đầy kinh ngạc: [Vậy là mình… Nghe được tiếng lòng của chó à?]
Sau khi Mã Đại Hà ngắm mình trong gương xong thì hưng phấn kêu ăng ẳng với tôi bằng vẻ mặt như mấy "bà tám":
[Để con kể mẹ nghe, tối qua mấy con chó trong khu mình thảm lắm, ngoài con và vợ con ra thì đứa nào cũng bị đánh.]
Tôi cố gắng giữ nét mặt bình tĩnh như thường, sau khi tiêu hóa được chuyện khó tin như nghe thấy tiếng lòng của chó, thì điều khiến tôi thấy ngỡ ngàng ngơ ngác bật ngửa bây giờ là thằng chó con nhà mình có vợ từ khi nào?
Tôi là đứa độc thân từ trong bụng mẹ, ế chổng vó bao nhiêu năm chưa tìm được đối tượng, mà thằng chó con nhà tôi lại thoát ế trước là sao? Chia rẽ! Phải chia rẽ chúng ngay!
Nghe nói đưa chó đi triệt sản sẽ có lợi cho sức khỏe của chúng, giúp chúng kéo dài tuổi thọ hơn, mặc dù không biết thật giả thế nào nhưng để có thời gian rồi tôi đi hỏi bác sĩ thú y xem sao.
Ừm, chốt, phải đưa chuyện này vào kế hoạch sắp tới thôi!
Chỉ có Mã Đại Hà là vẫn chưa biết tôi đang nghĩ gì, còn đang tiếp tục gâu gâu ẳng ẳng:
[Mẹ ơi, tối qua mẹ ngủ như chết nên không biết có một tuồng hay lắm.]
[Hôm qua thằng gâu đần Đại Kim ở lầu ba cảm nhận được có động đất nên sủa gâu gâu điếc hết cả tai, còn cắn ống quần mẹ nó để kéo mẹ nó xuống lầu nữa, nhưng ai ngờ nó dùng lực mạnh quá nên mẹ nó cắm mặt vào sô pha luôn, thế là nó được ăn đòn một bữa linh đình thay cơm!]
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!]
[Còn con Border Collie ở lầu năm nữa, sau khi nó nhận ra có động đất thì chẳng thèm sủa tiếng nào báo cha nó biết mà tự mở cửa chạy thẳng xuống lầu, tới sáng hôm nay nó mới bị cha mình xách cổ về nhà, còn bị xích lại nữa chứ. Cha nó nói nếu có chết thì cùng chết, nó đừng hòng bỏ chạy một mình.]
[Rồi tới con Poodle ở lầu sáu, động đất tới nơi mà nó vẫn ngủ thẳng cẳng được. Lúc chủ của nó bật đèn tính mang nó đi, nó còn trách ngược lại chủ là mở đèn làm nó chói mắt ngủ không được nữa chứ. Đương nhiên là cuối cùng cũng bị ăn đòn.]
[Nhưng thảm nhất phải kể tới con Shiba ở lầu hai. Nó cảm nhận được động đất đang tới nên muốn kéo cha nó chạy đi, nhưng ai dè cha nó lại tưởng nó bị chướng bụng, cho nó một liều thuốc xổ. Lúc con bắt gặp nó sáng nay thì nó "đi thăm nhà vệ sinh" tới mức lết hết nổi luôn rồi.]
[Cười không nhặt được mồm ha ha ha ha ha ha ha ha ha!]
Vừa nghe Mã Đại Hà kể lại, tôi vừa mở mấy đoạn video ngắn lên coi, giả vờ như mình mắc cười là vì đang xem nó.
Đúng là mấy con chó trong khu thê thảm thật, ha ha ha ha ha ha ha ha ha.
- Bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT và Fanpage: TYT - Đọc và nghe truyện bạn yêu thích -
Nhưng lúc tôi còn đang cười thì lại nghe Mã Đại Hà tiếp tục kêu ăng ẳng:
[Đúng rồi mẹ, hôm qua lúc xảy ra động đất, con bận chạy ra ngoài hóng mấy chuyện này nên quên mất tiêu mẹ đang ở nhà, may mà mẹ ngủ say như chết nên không phát hiện ra! He he he.]
Nụ cười kéo tới tận mang tai của tôi lập tức cứng đờ lại trên mặt. Đã vậy Mã Đại Hà còn dụi đầu vào chân tôi với vẻ khó hiểu: [Mẹ ơi! Sao mẹ không cười nữa? Bộ video không buồn cười sao?]
Tôi hít sâu hai cái, vỗ cái "bốp" lên đầu nó.
Nó tru lên một tiếng.
Không đợi nó sủa thêm tiếng nào, tôi đã lập tức giả vờ sốt ruột lẩm bẩm:
- Sao lại có con muỗi to thế này bay vào nhà mình được nhỉ, may mà mình nhanh tay lẹ mắt đập một phát chết luôn, chứ nếu để nó cắn bé con ngoan ngoãn nhà mình thì chắc mình xót chết mất.
Sau đó tôi lại ra sức xoa đầu Mã Đại Hà, diễn vai người mẹ hiền thương con nhất trên đời, mau tới để mẹ xem con có ổn không.
Mã Đại Hà cảm động tới mức dụi đầu vào chân tôi mạnh hơn, vừa dụi vừa sủa: [Vẫn là mẹ thương con nhất!]
[Đúng là không uổng công con tính giới thiệu cha vợ của con cho mẹ, để hai nhà mình thân càng thêm thân.]
[Con kể mẹ nghe nhé, vợ con xinh nghiêng thùng đổ gánh luôn đó, em ấy có bộ lông trắng muốt vừa mượt vừa bóng, cười một cái là như tiên chó hạ phàm.]
Nhưng cái mẹ muốn nghe là cha vợ con đẹp trai cỡ nào kìa.
[Vào thứ sáu tuần trước, lúc mẹ dắt con đi tản bộ, bỗng nhiên con nhìn thấy em ấy từ xa xa, sau đó em ấy quay đầu cười với con một cái, khiến trái tim con như bị tan chảy.]
[Bây giờ con đang cố gắng để dành thức ăn cho chó, mỗi bữa đều tích cóp hai mươi viên thức ăn. Con tính sau này khi vợ con sinh em bé thì con sẽ lấy khoản tích cóp này ra để cho vợ con ăn, để em ấy bổ sung dinh dưỡng!]
Tôi phủi mớ da gà nổi trên người mình xuống, không hiểu sao tôi lại nhìn ra được sự thâm tình, khát khao và mong đợi trên mặt một con Husky?
Cùng lúc đó, trong đầu tôi đang cố nhớ lại chuyện xảy ra vào thứ sáu tuần trước.
Chó lông trắng, giống như tiên chó... Đừng nói là thằng con đần nhà tôi tương tư bé Samoyed kia đấy nhé?
Hôm đó sau khi tan tầm, tôi dẫn Mã Đại Hà ra công viên tản bộ. Đúng lúc nó đang mè nheo xin phép tôi được "đánh dấu địa bàn" thì tôi nhìn thấy có chàng trai cũng đang dắt một bé Samoyed đi dạo trong công viên. Lúc đó cậu ấy đang đứng quay lưng về phía tôi để nói chuyện với một cảnh sát đang dắt chó nghiệp vụ, còn bé Samoyed kia thì luôn quấn quýt với chú chó nghiệp vụ đó. Tôi sợ Mã Đại Hà lên cơn động kinh, chọc vào chú chó nghiệp vụ rồi không có tiền đền nên lập tức lôi nó đi chỗ khác.
Còn chuyện bé Samoyed đó quay đầu lại cười thì chắc là cười với chú chó nghiệp vụ kia thôi. Xem ra thằng con nhà tôi không chỉ yêu từ cái nhìn đầu tiên mà có khả năng là nó tự mình đa tình nữa?
Nhưng... Mã Đại Hà ơi, tình địch của con là chó nghiệp vụ đó, giống Becgie Đức, da đen, dân thể dục, có biên chế. Một con Husky bị trọc như con thì lấy gì mà so với người ta hả!
Tôi xoa đầu Mã Đại Hà với vẻ an ủi, xem ra hai mẹ con mình là số độc thân rồi!