Nhưng ai ngờ mới đó Mã Đại Hà đã cho tôi một bất ngờ, nó dẫn bé Samoyed kia về nhà!
Tôi vừa mở cửa vào nhà, thế là một người hai chó giương mắt nhìn nhau.
Tôi thấy thằng con ngốc nghếch của mình không biết đào đâu ra một đống thức ăn cho chó, sau đó chất đống toàn bộ trước mặt bé Samoyed, còn nở nụ cười nịnh nọt nữa chứ:
[Gia Gia, em mau ăn đi! Loại thức ăn cho chó này ngon lắm! Một bữa anh có thể ăn ba chậu lớn đấy!]
[Để anh kể em nghe, em có thấy căn nhà này vừa to vừa đẹp không? Là mẹ anh kiếm tiền mua đấy, trả hết trong một lần luôn!]
[Mẹ anh kiếm tiền giỏi lắm, nếu em chịu lấy anh thì để mẹ anh nuôi cả hai đứa mình luôn cũng không thành vấn đề!]
...
Mã Đại Hà, mẹ đội ơn con! Một mình con ăn bám mẹ chưa đủ, còn muốn lấy vợ về ăn bám cùng là sao!
Tôi: “???”
Hóa ra mỗi ngày mẹ đi sớm về khuya, bán mình cho tư bản là để con có cuộc sống gia đình sung túc, có vợ con ấm giường hay sao!
Mã Đại Hà vừa thấy tôi về nhà, lập tức tru lên một tiếng: [Mẹ ơi, đúng là thời gian ở cùng vợ trôi qua nhanh quá, mới đó mà mẹ đã tan tầm về tới nhà rồi!]
[Để con giới thiệu với mẹ, đây là vợ con, hí hí hí, vợ - của - con đó!]
Tôi vỗ lên đầu nó một cái. Muốn bảo Mã Đại Hà đưa bé Samoyed về nhà, nhưng lại sợ thằng con ngốc nhà mình không đáng tin, có khi nó không chỉ không đưa người ta về được mà còn tự đi lạc luôn cũng nên
[Đúng rồi mẹ, cha vợ con đẹp trai lắm, độc thân dễ mến, con tính để mẹ kết hôn với cha vợ con, vậy thì chúng ta sẽ trở thành người một nhà!]
Tôi ngó lơ mấy câu sủa xà lơ của Mã Đại Hà mà bước tới bên cạnh bé Samoyed, nhìn tấm thẻ nhỏ trên vòng cổ của nó, trên đó có viết số điện thoại.
Tôi lập tức gọi đi…
Sau khi giải thích rõ ràng mọi chuyện, tôi thay mặt Mã Đại Hà xin lỗi chủ nhân của bé Samoyed.
Tôi vốn định hỏi địa chỉ để đưa bé Samoyed của người ta về tận nhà, nhưng người kia lại nói cậu ấy vừa tan làm, đang ở cổng khu nhà nên tiện đường đến đón bé về luôn.
- Bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT và Fanpage: TYT - Đọc và nghe truyện bạn yêu thích -
Chẳng mấy chốc chuông cửa vang lên, tôi đi ra mở cửa. Trước mắt là một chàng trai mặc áo sơ mi trắng, cậu ấy có sống mũi cao thẳng, đường nét gương mặt rõ ràng, da trắng mịn, thoạt nhìn như một cậu em trai ngoan ngoãn.
Cậu ấy lịch sự chào tôi:
- Chào chị, em là chủ của bé Samoyed này, em tên là Quý Nam Châu.
Phải nói rằng Quý Nam Châu thực sự hợp với gu thẩm mỹ của tôi. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cậu ấy đã khiến trái tim tôi đập loạn nhịp rồi.
Con trai à! Con có chắc cái câu "thành người một nhà" kia có thể thực hiện được không? Nếu con thuyết phục được cha vợ con thì mẹ sẽ đồng ý cả hai tay!
Tôi vô thức cúi chào, bày tỏ sự áy náy:
- Chào cậu, tôi là Mã Giai Giai, đúng là ngại quá. Bình thường tôi đi làm luôn để Mã Đại Hà ở nhà một mình, nhưng không hiểu sao hôm nay nó lại chạy ra ngoài, còn dẫn chó của cậu về nhà tôi nữa chứ, làm phiền cậu phải đến đây một chuyến, thật sự xin lỗi.
Cậu ấy hỏi lại với vẻ khó hiểu:
- Mã Đại Hà?
- À, là con Husky này nè.
Tôi chỉ vào con Husky vẫn đang vui vẻ giành giật từng giây từng phút để quấn quýt bên bé Samoyed dù chủ người ta đã đến.
Cậu ấy khẽ bật cười, nói:
- Cái tên này thú vị thật.
Vành tai tôi đỏ lên:
- Tại con Husky nhà tôi có bệnh đãng trí hơi nặng, đầu óc nó không được thông minh lắm nên tôi mới đặt cho nó cái tên này. ( truyện trên app T Y T )
(*Mã Đại Hà nghĩa là hời hợt, bất cẩn.)
Tôi vừa nói dứt lời, Mã Đại Hà vốn đang quấn quýt với bé Samoyed lập tức tỏ vẻ không phục, kêu lên ăng ẳng:
[Mẹ, mẹ thay đổi rồi, sao mẹ có thể nói xấu con trước mặt cha vợ tương lai rằng con không thông minh chứ?]
[Lỡ như vì lý do này mà cha vợ con không đồng ý cho chúng con ở bên nhau thì sao?]
[Mẹ ơi, con là con ruột của mẹ mà, sao mẹ nỡ đối xử với con như thế chứ. Có phải mẹ hết thương con rồi đúng không, hay là mẹ lén lút nuôi con chó khác ở bên ngoài hả!]
Sau khi nghe được tiếng lòng của Husky nhà mình, tôi chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống thôi.
Mặc dù Quý Nam Châu không hiểu Husky đang sủa cái gì, nhưng cũng đoán được không phải lời gì hay:
- Con Husky nhà chị có vẻ hoạt bát nhỉ.
Tôi gật đầu liên tục, nói:
- Mã Đại Hà là vậy đấy, tràn đầy sức sống, cho nên hầu như ngày nào tôi cũng phải dắt nó ra ngoài đi dạo, không thì chắc nhà tôi không còn nóc luôn mất.
Kỷ Nam Châu rũ mi mắt, hỏi:
- Có phải là đi dạo ở công viên ngoài khu nhà không? Em cũng hay dắt bé Samoyed nhà mình đến công viên đó.
Mặc dù vì lười nên chín trên mười lần là tôi chỉ dắt Mã Đại Hà đi dạo trong khu nhà. Nhưng tôi tuyên bố, kể từ hôm nay, phạm vi hoạt động của Mã Đại Hà chỉ có thể là công viên ở ngoài khu nhà thôi!
- Đúng đúng, chúng tôi cũng hay đi dạo ở công viên bên ngoài khu nhà, Mã Đại Hà thích những nơi rộng rãi như thế.
Quý Nam Châu nhếch môi cười, lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu, khiến cậu ấy trông như một cậu thiếu niên mới lớn. Cậu ấy lấy điện thoại ra, quơ quơ trước mặt tôi và nói:
- Vậy nếu tiện thì chúng ta trao đổi phương thức liên lạc nhé, lần sau có thể cùng dắt chó đi dạo.
Á á á! Được thế thì còn gì bằng!
Chúng tôi trao đổi số liên lạc xong, Quý Nam Châu vẫy tay gọi bé Samoyed, thế là nó ngoan ngoãn bước tới bên cạnh anh.
Quý Nam Châu xoa đầu bé Samoyed, giọng nói vừa dịu dàng vừa êm tai:
- Bé ngoan, chào tạm biệt chị đi, chúng ta về nhà thôi.
Cứu tôi, cứu tôi với! Cậu ấy bảo bé Samoyed gọi tôi là chị kìa! Bốn bỏ năm lên thì có khác nào cậu ấy cũng gọi tôi là chị đâu!
Ngay khi Quý Nam Châu và bé Samoyed vừa ra khỏi cửa, tôi đã nhanh chóng dùng chân đóng cửa lại.
Thế là Mã Đại Hà đâm đầu vào cửa, thấy cửa đã đóng lại, nó lại bắt đầu lên cơn động kinh của mình, chạy vòng quanh phòng khách, vừa chạy vừa sủa:
[Mẹ ơi, con nói cho mẹ biết, dù mẹ có giam cầm thân xác con thì mẹ cũng không giam cầm được trái tim con đâu.]
Con là chó, không phải người, và mẹ cũng không cần trái tim của một con chó đần như con đâu, cảm ơn!
Tôi cứ tưởng nó chạy mệt rồi sẽ tự ngoan lại. Nhưng không, nó chạy hết hơi rồi thì bắt đầu nằm trong ổ rú hát:
[Mẹ yêu ơi, mẹ không hiểu thế nào là yêu, tháp Lôi Phong rồi sẽ sụp đổ, mẹ yêu ơi, mẹ không hiểu thế nào là yêu, tháp Lôi Phong rồi sẽ sụp đổ...*]
(*Bản gốc là bài "Pháp Hải, ngươi không hiểu thế nào là yêu" của Cung Lâm Na.)
[Tại sao những con chó yêu nhau lại không thể ở bên nhau, mà chỉ còn lại kỷ niệm, anh mang theo ảnh của em, đi khắp chân trời góc biển...*]
(*Bản gốc là bài "Tại sao những người yêu nhau không thể ở bên nhau" của Jacky Zheng.)
[Mưa vẫn đang rơi, lòng em có thấy sợ không, bao năm qua vẫn chưa tìm được nhà, mưa vẫn đang rơi và lòng anh thì đang sợ lắm, ngay cả nàng chó anh yêu nhất cũng không giữ lại được!*]
(*Bản gốc là bài "Mưa vẫn đang rơi" của Vương Siêu Nhiên.)
Tôi ném gối dựa sô pha về phía ổ chó của nó, cười gằn đe dọa:
- Mã Đại Hà, nếu con còn sủa nữa thì tối nay mẹ không ngại ăn lẩu thịt chó đâu.
Tiếng hát của Mã Đại Hà lập tức im bặt, nó ngậm cái gối trả về sô pha cho tôi, sau đó nở một nụ cười nịnh nọt rồi nằm yên trên sàn, câm như hến.