[ZHIHU] Từ Yêu Thầm Thành Yêu Nhau

Chương 3


2 tháng


Tôi thừa dịp Trần Vũ Hàng không biết tôi yêu thầm anh nên đã âm thầm bày một âm mưu nhỏ, hẹn anh đến quán trà sữa nơi chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên.

Tôi vừa ngồi xuống thì Trần Vũ Hàng đã đẩy cửa bước vào. Cũng không biết đó có phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay không, nhưng anh đã mặc cùng một bộ đồ mà lần đầu tiên tôi gặp anh.

Có lẽ là tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, hoặc có thể là do bản thân Trần Vũ Hàng đẹp trai. Chiếc áo khoác lông vũ trắng đơn giản với quần jean rộng thùng thình mặc trên người anh trông rất đẹp.

Nhìn anh khiến tim tôi đập loạn nhịp, không dám nhìn nữa. Chỉ sợ trong thoáng chốc, anh sẽ nhìn ra các loại trò chơi tình thú với anh mà tôi suy nghĩ ở trong đầu vào lúc đó.

Anh ngồi xuống trước mặt tôi, nhẹ nhàng lên tiếng:

- Đã lâu không gặp.

Tôi sợ hãi rụt rè vẫy vẫy tay:

- Đã lâu không gặp!

Nói xong, tôi không được tự nhiên mà cúi đầu, điên cuồng gửi tin nhắn cho cô bạn thân trên mạng. Trùng hợp, điện thoại của Trần Vũ Hàng ở bên kia cũng reo vang một hồi, đúng lúc có tin nhắn đến.

Nhưng như vậy cũng tốt, đỡ cho tôi vừa lo sợ đồng thời còn phải mỉm cười gượng gạo, mắt to trừng mắt nhỏ với anh.

Dưới sự trấn an và xúi giục của cô bạn thân, tôi lại có thể tiếp tục. Tôi lấy một xấp giấy A4 từ trong túi vải đặt xuống trước mặt anh, đáng thương nói:

- Đây là sở thích cá nhân của tôi, cậu có thể xem qua một chút không?

Với cái dáng vẻ không sợ trời không sợ đất của tôi, anh căn bản không cần đọc. Vì vậy khi tôi nói câu này đã khẩn trương đến mức cả chân và bụng đều run rẩy. May mắn thay, hôm nay vì để thay đổi ấn tượng rập khuôn về phong cách thời trang áo khoác bông + quần ngủ hoa vạn năm không đổi của anh về tôi, tôi đã đặc biệt mặc váy dài.

Bằng không thì khi anh nhìn thấy một người lớn tướng thế này, lúc nói chuyện còn bị run chân sẽ nhục lắm! (App TYT)

Trần Vũ Hàng ung dung cầm lấy, khẽ cười:

- Không cần.

Hiểu được ý anh nói gì, trái tim tôi nhảy cẫng lên, không lẽ là anh cũng thích…

Trần Vũ Hàng tỉnh táo lại, vội vàng nói:

- Không cần phiền phức như vậy, trực tiếp gửi tài liệu qua cho tôi chẳng phải tốt rồi sao.

Được rồi, anh không thích, chẳng qua anh chỉ lỡ miệng mà thôi. Chúng tôi vẫn là đơn phương yêu thầm như cũ.

Không sao cả, tôi sẽ cố gắng.

Tôi nhoẻn miệng cười: 

- Chắc chắn lần sau sẽ.

Ngày mồng hai Tết, tôi đưa Trần Vũ Hàng vào nhà dưới ánh mắt soi mói của tất cả thân thích. Dù biết là giả, nhưng tôi vẫn có một loại cảm giác đang dẫn bạn trai về ra mắt ba mẹ vợ, thầm toát mồ hôi.

Tôi lững thững kéo Trần Vũ Hàng ngồi xuống sofa, vừa ngồi xuống còn đang muốn xem anh có được tự nhiên hay không. Kết quả là, vẻ mặt anh không chỉ tự nhiên, thậm chí còn năm lần bảy lượt nhìn về phía chị họ Khương Mạt của tôi muốn nói lại thôi.

Cô cả thấy thế, cái đuôi trực tiếp vểnh lên trời. Tôi có chút mất mát cúi đầu, dường như Trần Vũ Hàng tiếp cận tôi chỉ vì có toan tính khác.

Người mẹ vốn mắc chứng sợ xã hội của tôi không đành lòng nhìn tôi ủy khuất. Mặc dù bà sợ xã hội muốn chết, nhưng bà vẫn cố gắng ở trong phòng khách nơi có nhiều người đến nỗi một câu của mỗi người đều có thể nhấn bà chết đuối dắt tôi ra một góc, hỏi tôi với vẻ mặt lo lắng: ( truyện đăng trên app TᎽT )

- Chàng trai kia sao thế?

Lòng tôi không khỏi cay đắng, miễn cưỡng vui cười nói:

- Haha, chỉ là diễn viên quần chúng con tiện tay tìm thôi, con gái của mẹ từ trước đến nay chưa từng chịu thua.

Mẹ định lên tiếng an ủi tôi, nhưng khi càng lúc càng có nhiều ánh mắt nhìn về phía bên này, bà đàn lủi thủi bỏ đi. Tôi đứng lẳng lặng một hồi, đợi đến lúc ăn cơm tôi mới đội cái đầu đầy mây đen trở lại bàn cơm.

Tâm trạng không tốt, nhìn ai cũng không vừa ý.

Tiếng cười của cô cả quá lớn, ồn đến mức chói mắt tôi, chửi.

Cô út khoe của, làm tổn thương trái tim nghèo khổ của tôi, chửi.

Bác gái hít thở, muốn tranh giành không khí với tôi, chửi.

Trần Vũ Hàng gắp món tôi thích cho vào chén tôi, tên đàn ông dối trá, chửi.

Chửi một vòng, cả nhà đều nơm nớp lo sợ cúi đầu ăn cơm, thậm chí con mắt cũng không dám nhìn ngó nghiêng, chỉ sợ không cẩn thận một chút sẽ bị vị ôn thần tôi đây “nhớ thương”.

Ăn xong một bữa cơm yên lặng không nói gì, lúc tiễn Trần Vũ Hàng ra khỏi cửa, tôi còn nghe thấy tiếng thở dài đồng đều ở bên trong. Tôi quay đầu lại, bọn họ lập tức im bặt, ngay cả tiếng rắm cũng không dám thả.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play