[ZHIHU] Từ Yêu Thầm Thành Yêu Nhau

Chương 1


2 tháng


Bác gái tôi cướp đi miếng thịt gác bếp cuối cùng từ dưới tay tôi, vừa ăn vừa nhìn tôi, giọng điệu mang theo cảm giác vô cùng tự mãn từ trong ra ngoài:

- Nhạc Nhạc học trường đại học bình thường nhỉ! Không giống Nam Nam nhà bác, chỉ có thể học trường 985 hạng bét.

Tôi nhìn ba mình, ông vốn chưa bao giờ uống rượu lại cúi đầu nhấp một ngụm. Rồi tôi nhìn mẹ, bà không thích ăn rau mùi lại lỡ tay gắp một đũa rau mùi.

Tôi lắc đầu thở dài. Để cho ba mẹ mắc chứng sợ xã hội nói chuyện còn khó hơn bảo họ chết. Cái nhà này mà không có tôi sớm muộn gì cũng sẽ tan vỡ.

Tôi có qua có lại cướp lấy cái cổ vịt dưới đũa của bà ta, nịnh hót nói:

- Dạ dạ dạ, bác gái dạy con rất tốt, dạy chị họ lớn hai mươi ba tuổi lấy chồng năm mười tám tuổi, cũng không biết bây giờ chị ấy có mấy đứa con rồi nhỉ?

Đây là một “vết nhơ” lớn trong lịch sử nuôi dạy con cái của bà ta, hễ ai nhắc đến là bà ta đều nổi giận.

Bà ta đặt chén xuống, nhìn chằm chằm vào người mẹ đang cố gắng vùi đầu hạ thấp cảm giác tồn tại của tôi: 

- Em dâu, con gái cô thật sự bị nuôi thành đứa vô tích sự rồi. Lúc trước nó còn bé, nói chuyện không biết lớn nhỏ tôi có thể không so đo, nhưng bây giờ nó trưởng thành rồi mà tật xấu vẫn không thay đổi, đúng là không biết phép tắc.

Lần này bác gái đã đạp chính xác lên điểm mấu chốt của mẹ tôi. Bà sẽ không cho phép bất cứ ai nói với bà rằng tôi không tốt.

Mẹ mấp máy môi, siết chặt đũa trong tay, thấy chết không sờn nói:

- Chị cũng cố chấp quá đó, suốt ngày cố gắng tìm cách đâm chọt con gái tôi, bây giờ thua lại tìm tôi méc, tôi cũng không nói lại nó đâu. 

Người mẹ sợ xã hội không nói thì thôi, vừa mở miệng đã khiến ai nấy điều kinh ngạc. Cả bàn ăn rơi vào im lặng tĩnh mịch, mẹ thì tiếp tục vùi đầu vào chén cơm. (App TYT)

Thấy bầu không khí quá mức quỷ dị. Tôi khó mà tưởng tượng được, trước kia khi chưa có tôi ba mẹ đã trải qua bữa cơm tất niên bị bảy dì tám cô chà đạp như thế nào.

Dù sao năm tôi hai tuổi, mẹ bị mắng đến mức chôn mặt vào bàn không lên tiếng. Tôi tức giận đến mức nói ra câu đốp chát đầu tiên trong đời:

- Bác gái đỉnh vậy sao hong lên trời luôn đi, bộ sợ cái thang làm bằng lời nói dối không đủ chắc chắn hả?

Bác gái tức giận, nhưng người lớn sĩ diện cao, sao có thể so đo tính toán với đứa trẻ con như tôi được chứ!

Thế là bà ta đối chọi với tôi, một lần đối chọi lại kéo dài mười sáu năm. Trong mười sáu năm qua, bà ta chưa từng chiếm được lợi thế từ tôi, nhưng vẫn thích đối chọi. Tôi vẫn không hiểu đến cùng bà ta  đang cố chấp điều gì.

- Nhìn xem quần áo cô mới mua cho Viên Viên có đẹp không nè?

Bầu không khí yên tĩnh bị cô cả phá vỡ. Mọi người tiếp tục cùng hoà thuận vui cười ăn cơm.

Bác gái tìm được bậc thang, lập tức nhanh nhẹn đi xuống theo:

- Đẹp lắm, lát nữa gửi link cho tôi, tôi cũng mua một bộ cho Nam Nam.

Mẹ tôi thấy sóng gió qua đi, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Bà im lặng tiếp tục ăn cơm.

Cô cả gắp miếng gà cay Trùng Khánh, lườm tôi:

- Ôi chao! Nhạc Nhạc, chẳng lẽ em dâu nhỏ không mua quần áo cho con à? Sao mỗi lần cô cả nhìn thấy con đều ăn mặc giống như bà già tám mươi tuổi vậy?

Nhìn cô cả “tinh tế” như vậy, khuôn mặt tôi tươi cười đón tiếp:

- Cô cả, người già mà mặc quá cầu kỳ thì ngược lại có cảm giác rất buồn cười, lố bịch như ăn xin mặc vest vậy.

- Con sợ sau này mình hold không nổi, dứt khoát đi một bước đến đúng chỗ luôn.

Cô cả bị tôi ám chỉ tuổi tác bà ta đã già nên sắc mặt không được tốt lắm.

Từ trước đến nay bác hai với ba tôi luôn sợ cô cả, nên cứ cúi đầu xuống giả vờ bận rộn. Tôi thì phát huy như bình thường, phất tay áo tiếp tục ăn cơm.

Suy cho cùng, làm sao tôi có thể thừa nhận bản thân lười biếng, thích mặc cái gì thì mặc cái đó được!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play