[ZHIHU] Từ Yêu Thầm Thành Yêu Nhau

Chương 2


2 tháng


Cô cả thấy bầu không khí lại trở nên nặng nề, liền cười ha hả hai tiếng:

- Tính tình của Nhạc Nhạc thế này, e rằng sau này sẽ khó tìm được bạn trai lắm!

- Không giống A Mạt nhà cô, ngày đầu tiên vào đại học đã có bạn trai rồi.

- Bạn trai của nó ấy à! Vừa đẹp trai lại giàu có, lại còn một lòng một dạ với con bé.

- Theo cô thì sau này Nhạc Nhạc nên học hỏi A Mạt nhà cô nhiều hơn, con gái phải yểu điệu thục nữ mới được con trai thích.

Lần đầu tiên cái miệng khéo léo của tôi gặp vấn đề nan giải trong bữa cơm tất niên. Bởi vì mấy năm trước chưa thành niên nên không ai đem vấn đề này ra nói. Mà năm nay, tôi là người duy nhất trong nhà chưa có bạn trai

Thế là bị đâm chọc sau lưng rồi.

Tôi rút át chủ bài cứu nguy vạn năng —— điện thoại ra, giả vờ như mình có tin nhắn quan trọng cần phải xử lý ngay lập tức.

Vừa mở điện thoại ra, người bạn được đánh dấu sao và ghim trên đầu trang vạn năm bất ngờ gửi cho tôi một tin nhắn.

Trần Vũ Hàng: [Cần thuê bạn trai không?]

Tôi lập tức mở tin nhắn chuẩn bị trả lời, đang gõ chữ được dở chừng, chợt nhận ra mình nghèo rớt mồng tơi.

Tôi mở ví WeChat ra xem.

Hay thật, 0.52 tệ.

Tôi rưng rưng nước mắt chuyển 250 tệ mà mình vất vả tiết kiệm được vào ví WeChat.

Trong sự do dự, tôi cặm cụi gõ chữ.

Tôi: [250.52 tệ đủ không?]

Tôi: [Không đủ thì tôi cũng không ngại cho thuê bản thân trước.]

Tôi: [Tất cả tiền thuê kiếm được tôi đều đưa cho cậu.]

Trần Vũ Hàng “đang nhập tin nhắn” thật lâu, rồi gửi một câu.

Trần Vũ Hàng: [Miễn phí.]

Anh nói miễn phí!

Có phải anh đang tán tỉnh mình không nhỉ?!

Càng yêu anh hơn nữa rồi!

Thật là muốn bay đến giường anh, đè anh ra hôn dữ dội mà. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tôi vui vẻ đặt điện thoại xuống:

- Cô cả, tính tình kia của A Mạt thật sự không tốt đâu, quay đầu lại bị đá thì chỉ có nước khóc lóc thôi.

- Không giống con, trước khi chia tay con chắc chắn phải chửi cho đã đời rồi mới chia tay.

Tại bữa cơm tất niên ở nhà chúng tôi, có thể nói tôi chính là cao thủ vô địch “chửi” trong dòng họ không ai địch nổi. Những người khác đều bị tôi “chửi” cho sợ hãi, chỉ còn lại vài người cố chấp không chịu nhận thua. Vừa rồi tôi không nói nên lời cô cả vui vẻ biết bao nhiêu thì bây giờ bà ta khiếp sợ bấy nhiêu. (App TYT)

Cô cả cau mày:

- Chắc là Nhạc Nhạc sợ mọi người chê cười nên mới cố ý nói có bạn trai chứ gì!

Tôi mỉm cười xua tay:

- Không có đâu, chẳng qua là bạn trai con quá đẹp trai, con sợ mọi người nhìn thấy sẽ tự ti thôi!

Có vài người ngoài mặt cười hì hì, nhưng trong lòng lại khóc ròng ròng.

Một bên tôi không chịu thua đối mặt với ánh mắt của cô cả, một bên thì hèn mọn gửi tin nhắn cho Trần Vũ Hàng.

Tôi: [Cậu có thể cung cấp dịch vụ đến nhà ra mắt phụ huynh không?]

Trần Vũ Hàng: [Có thể, bao trọn gói.]

Cô cả nheo mắt nói:

- Được thôi, vậy ngày mốt con đưa nó đến gặp mọi người đi!

Tôi không hề sợ hãi vỗ ngực một cái:

- Không thành vấn đề.

Lúc tôi đánh cược với cô cả thì rất sảng khoái, nhưng khi tìm đến Trần Vũ Hàng thì lại hèn mọn, yếu đuối. Nhìn màn hình sáng rồi lại tắt, tắt rồi lại sáng, cuối cùng tôi cũng vươn móng vuốt ra.

Tôi: [Huhuhu~]

Tôi: [Giang hồ cứu nguy.]

Tôi: [Ngày mai có thể gặp nhau không?]

Tin nhắn đã được gửi đi, còn trái tim tôi thì đang đập dữ dội. Thậm chí tôi còn hoảng hốt đến mức trực tiếp ném điện thoại lên giường, không dám xem tin nhắn đầu tiên anh gửi tới.

Trong quá trình chờ đợi chiếc hộp mù được tiết lộ, tôi lo lắng đến nỗi bắt đầu dọn dẹp lại cái ổ lộn xộn của mình. Mãi cho đến khi điện thoại reo lên ba lần liền, tôi mới khiến bản thân thoát khỏi cảnh giả vờ bận rộn.

Trần Vũ Hàng: [Có thể.]

Trần Vũ Hàng: [Xin lỗi, vừa mới tắm xong.]

Trần Vũ Hàng: [Chắc không đợi lâu đâu nhỉ?]

Tôi cầm điện thoại lên trả lời ngay lập tức.

Tôi: [Không có.]

Tôi: [Vậy ngày mai gặp nhé.]

Trần Vũ Hàng: [Ngày mai gặp.]

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play