Tô Dư Lan hơi xấu hổ, cau mày nói: "Ai là Tiểu Dư Lan của ngài chứ? Hơn nữa, ta đã hai mươi tuổi rồi. Ngài đừng suốt ngày gọi ta là Tiểu Dư Lan nữa được không? Vả lại, ta chỉ là bàn luận về chuyện đó, đâu có gì là vô lễ đâu? Nhưng ngài cố tình biến chuyện hậu cung thành chuyện phòng the. Ta thấy Vương gia mới là người không nên nói năng tùy tiện!”
Mà Lạc Thân Vương không phản bác lời nào, y chỉ chờ Tô Dư Lan nói xong mới vỗ tay tán thưởng: "Không tồi, không tồi! Nhớ trước đây ngươi đâu có nói nhiều như vậy với ta đâu? Giờ ngươi nhanh mồm nhanh miệng, miệng lưỡi sắc bén như thế này… Hóa ra, đây mới là con người thật của ngươi đúng không? Ngươi không thích ta gọi ngươi là Tiểu Dư Lan? Vậy ta nên gọi là gì? Lan Nhi?
Nhưng trước đây ngươi đều cung kính gọi ta một tiếng biểu thúc hoặc Lạc Thân Vương. Vậy mà giờ lại gọi tiếng ngài xa cách như vậy! Ngay cả cái cách ngươi gọi Vương gia cũng mang theo một chút châm biếm nữa. Ta không nói gì ngươi thì thôi đi, ngươi còn trách ta sao. Ôi chao, thật là vô lý mà!"
Tô Dư Lan: “…”
Quả thực, những gì mà Lạc Thân Vương nói đều là sự thật. Thời điểm y trở về từ thư viện Hàn Thần, lúc ấy y đã không gặp mặt ngài ấy lâu rồi. Vì năm mười ba tuổi, y phải vào thư viện Hàn Thần, mãi đến khi trước kỳ thi lớn mới được trở về.
Tuy mấy năm nay, thỉnh thoảng đôi bên có gặp mặt một lần, nhưng phần lớn đều nhìn từ xa, không tiến lại chào hỏi.
Dẫu rằng bọn họ là người thân với nhau, nhưng thân vương suy cho cùng vẫn là thân vương. Đối với tâm thức của đứa trẻ Tô Dư Lan khi ấy, ngài đích thị là sự tồn tại cao cao tại thượng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT