Nghe Diệp Phỉ Nhiên nói như vậy, Lạc Thân Vương đột nhiên nảy sinh chút hứng thú. Y mở quạt giấy, mỉm cười và nghĩ thầm rằng, chuyện này đối với bọn họ thật sự là chuyện tốt.
Mấy nay hậu cung tranh đấu lộn xộn thế này, Vương Hoàng hậu chắc chắn không rảnh để ý đến y đâu. Ngoài ra, phủ Kính Quốc Công có thể cũng bị phân tán sự chú ý rồi.
Ai ngờ sau khi nghe được những lời này, hàng mày của Lục hoàng tử khẽ nhíu lại. Nhưng rất nhanh, hắn ta đã ngẩng đầu lên và hỏi Lạc Thân Vương: "Hoàng thúc, người chạy đến đây, để lại một mình đại biểu ca xử lý công việc, huynh ấy có tức giận không?"
Chỉ thấy, vẻ mặt của Lạc Thân Vương đầy sự tự tin, phe phẩy cây quạt mà nói rằng: "Sao lại như thế được chứ? Tiểu Dư Lan hiếu thảo nhất, nó chủ động muốn gánh vác trọng trách thay ta."
Ngờ đâu, y vừa dứt lời, Tô Dư Lan đã đi ra từ bên trong Hồng Lư tự, vừa nhìn trước ngó sau vừa mắng chửi: "Tiêu Cẩm Đường! Ngài đâu rồi? Để ta một mình trong Hồng Lư tự đối phó với bao nhiêu người, còn ngài chạy trốn nhàn hạ quá nhỉ! Lần sau ta còn làm việc cùng với ngài thì ta... ta là con chó!"
Chính lúc đó, hai đứa bé đồng loạt nhìn về phía Lạc Thân Vương. Mà Lạc Thân Vương không ngờ rằng bản thân y lại bị mất mặt nhanh như vậy. Tức thì, y hắng giọng, nói: "Ôi chao, các ngươi nghe thử xem. Đã là văn nhân mà lại mắng người như tát nước thế này! Được rồi... hai người các ngươi về nhanh đi. Đừng đi bộ ở bên ngoài nữa, ta đi dỗ dành Tiểu Dư Lan nhà ta đây."
Tuy nhiên, lời chưa nói hết, hai đứa bé đã thấy Lạc Thân Vương vội vàng chạy biến đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT