Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 5


2 tháng

trướctiếp

Đúng như tin tức Diệp Phỉ Nhiên hóng hớt được, quả thực lúc này Diệp Thừa Trạch đang cứu một cô gái bị rơi xuống nước lên bờ.

Cô gái kia chính là Vinh An công chúa, năm ngoái nàng ấy đi hòa thân nhưng năm nay đã khắc chết vị hôn phu phải trở về.

Chuyện này thật ra cũng không thể trách nàng ấy được, Bắc Liêu là nơi có ba phe tranh nhau giành lấy ngai vàng, phu quân của nàng vốn là người có cơ hội chiến thắng lớn nhất nhưng kết quả lại bị người khác ám sát đầu độc.

Dù sao Vinh An công chúa cũng là con gái ruột của hoàng đế, Bắc Liêu cũng kiêng kỵ trước sức mạnh quân sự của triều đình Đại Ninh, đặc biệt là tàn dư của quân lính Diệp gia do chính Diệp lão tướng quân để lại.

Trái lo phải nghĩ, bên kia đành phải đưa củ khoai lang nóng hổi này về.

Vinh An công chúa cũng hơi xui, vốn định đi đường thủy cho nhanh, ai dè lại gặp phải lúc nước dâng, nàng bị tách khỏi cận vệ.

Đáng lẽ nàng ấy nên lao vào bờ để được ngư dân ở đó cứu giúp, nhưng ai bảo Diệp Thừa Trạch lại có một đứa con trai được sống lại? Tên này đã tiết lộ thông tin cho lão cha khốn nạn, lão nghĩ thầm đây chắc hẳn là một cơ hội tốt để lập công, sao có thể bỏ lỡ được chứ?

Vì vậy, ông ta không nói hai lời, liền mang theo một đám người hầu cứu Vinh An công chúa từ trong hào* bảo vệ thành lên.

(*rãnh rộng và sâu dùng làm vật chướng ngại, công sự chiến đấu, hoặc để đi lại, vận chuyển được an toàn)

Vinh An công chúa gầy yếu, ngâm mình trong nước lâu, ngày hôm ấy liền bị bệnh luôn.

Lão cha khốn nạn lại là người có cá tính, thấy Vinh An công chúa xinh đẹp không khỏi sinh lòng thương hại, không màng sức khỏe chăm sóc nàng ấy cả đêm.

Ông ta mời một vị lang trung, vừa đút thuốc, còn chườm đá hạ nhiệt cho nàng ta.

Khi Vinh An công chúa tỉnh lại liền thấy một người đàn ông trung niên khá ưa nhìn ngồi ở bên cạnh giường mình, liền sinh lòng cảm kích hỏi: "Là ngài đã cứu ta sao?"

Diệp Thừa Trạch liền khai tên họ, gật đầu với nàng một cách thật lịch sự và xa cách: "Tại hạ là Diệp Thừa Trạch, là mệnh quan triều đình. Cô nương chớ sợ, ta có công danh trong người, chắc chắn sẽ không làm chuyện vượt quá giới hạn với cô nương. Chỉ là ta mới đi xử lý công việc về, tùy tùng bên người tất cả đều là nam nhân thô bỉ, ta chỉ có thể tự mình chăm sóc cho cô nương. Nếu có chỗ đường đột, mong cô nương hãy thông cảm cho.”

Vinh An công chúa là cô gái vừa mới mất chồng, lại vừa thoát chết. Dù tính tình có táo bạo đến đầu thì lúc này nàng vẫn sẽ vô cùng yếu đuối.

Đối mặt với ân nhân cứu mạng, sao nàng có thể không sinh ra cảm tình, nàng vừa rơi lệ vừa nói: "Ơn cứu mạng của tiên sinh, Dung Dung sẽ không bao giờ quên. Chỉ là bây giờ, Dung Dung muốn thỉnh cầu tiên sinh giúp ta một việc.”

Diệp Thừa Trạch hỏi: "Cô nương cứ nói, tại hạ phái người đi xử lý.”

Vinh An công chúa lắc đầu nói: "Việc này phải do đích thân tiên sinh xử lý, người khác không thể vào được nơi đó.”

Sau khi cửa cung bị khóa lại, quan viên ngũ phẩm trở lên mới có thể thông qua thị vệ để khẩn trương diện thánh.

Diệp Thừa Trạch có vẻ hơi khó xử: "Gần đây phu nhân nhà ta vừa mới hạ sinh…”

Vinh An công chúa nghe xong, trên mặt lộ rõ vẻ cô đơn, rơi lệ nói: "Vậy thôi, tiên sinh có việc thì cứ đi đi, ngài mai Dung Dung tìm người khác vậy!"

Diệp Thừa Trạch thấy vậy, mặt lộ vẻ không đành lòng, khoát tay nói: "Không sao, cô nương nói đi! Cô muốn ta làm gì?”

Vinh An công chúa lập tức lấy từ trong ngực ra một mặt dây chuyền bằng ngọc, nói: "Tiên sinh đừng hỏi nhiều, phiền ngài giao vật này cho thị vệ gác cửa cung, sẽ có người đến đón ta.”

Diệp Thừa Trạch đã sớm biết thân phận thật sự của Vinh An công chúa, đương nhiên sẽ không hỏi nhiều, chỉ nhận lấy tín vật rồi vội vã ra roi thúc ngựa chạy đến cửa cung.

Khi thị vệ gác cổng nhìn thấy miếng ngọc bội này liền nhận ra biểu tượng hoa phù dung, đây chính là tín vật mà hoàng đế đã tự mình ban cho Vinh An công chúa, bèn lập tức đi báo với hoàng đế.

Hoàng đế có tổng cộng chín người con, Vinh An công chúa là người con thứ ba, tuy nàng không được sủng ái, nhưng dù sao cũng là thân sinh cốt nhục của hắn.

Đêm đó, hoàng đế liền phái thái giám đón con gái hồi cung, thấy là Diệp Thừa Trạch cứu công chúa, đương nhiên sẽ ghi nhớ.

Trong hai năm này, Diệp Thừa Trạch dưới sự đề cử của con trai mà đã làm ra một số công lao. Những công lao vốn thuộc về người khác, lại bị Diệp Thừa Trạch đi trước một bước giành mất, hôm nay hắn lại lập được công lớn như cứu công chúa, hoàng đế liền đánh giá cao hắn.

Cho nên, sáng sớm lúc Diệp Phỉ Nhiên ăn dưa đã tiết lộ tiếng lòng này cho mẫu thân: "Sau khi lão cha khốn nạn cứu công chúa thì lại khác, chẳng phải thánh chỉ thăng chức sẽ được đưa tới sao? Lão cha tồi được thăng lên tam phẩm, sợ là biểu muội của mẫu thân giúp đỡ ông ta vô vọng rồi.”

Diệp phu nhân nghe vậy, trong lòng không buồn cũng không vui, nhưng cũng đã có suy tính của riêng mình.

Tâm tư Tần thị thâm sâu, Vinh An công chúa tính tình nóng nảy tùy hứng lại hay làm loạn, chỉ là không biết nếu hai người này gặp nhau, sẽ xảy ra cảnh tượng như thế nào?

Nàng nhếch môi cười, giấu đi tổn thương và nỗi đau mấy ngày qua, thời gian không còn nhiều, nàng phải lên kế hoạch thật cẩn thận cho tương lai của mình và Phỉ Nhi.

Ở sân trước, ngay sau khi thái giám tuyên chỉ rời đi, Tần Uyển Hề liền vui mừng tiến lên chúc mừng Diệp Thừa Trạch: "Tỷ phu quả nhiên là nhân trung chi long, hiện giờ vinh dự được thăng Hộ bộ thị lang, Uyển Nhi chúc mừng tỷ phu.”

Diệp Thừa Trạch gặp được chuyện vui, tinh thần trở nên thoải mái, khó kiềm chế hành vi, lại không nhịn được mà ôm eo Tần Uyển Hề, vuốt râu nói: "Đa tạ Uyển Nhi, hôm nay Uyển Nhi cắm hoa này cũng đẹp động lòng người.”

Tần Uyển Hề ỷ vào việc mình sinh ra Diệp Kỳ Sâm, ả ta cảm thấy mình đối với Diệp Thừa Trạch vẫn có chút trọng lượng, không coi ai ra gì trêu đùa cùng hắn, nói: "Tỷ phu nói như vậy cũng không thích hợp, cẩn thận người khác đồn đại lung tung. Truyền đến tai tỷ tỷ, muội muội là ta đây có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.”

Diệp Thừa Trạch thầm thì bên tai Tần Uyển Hề: "Nàng đến Đông nhĩ phòng chờ ta.”

Ánh mắt của Tần Uyển Hề đầy quyến rũ, cúi đầu nhẹ nhàng dạ một tiếng, thấp giọng nói: "Được rồi, Thừa Lang, nô ở trên giường chờ người.”

Trong nháy mắt, khí huyết trong người Diệp Thừa Trạch trào dâng, Tần Uyển Hề là người ân cần, dịu dàng lại còn săn sóc, không biết tốt hơn Tô Hạo Vân biết bao nhiêu lần, năm đó nếu không phải hắn muốn thoát khỏi thân phận thương gia, làm sao có thể nghĩ trăm phương ngàn kế để dụ dỗ Tô Hạo Vân gả cho hắn?

Thực hiện: Clitus x T Y T

Hiện giờ ông ta đã thăng đến tam phẩm, đã ngang hàng với Tô gia.

Chỉ là Tô gia còn có một lão thái phi, lão thái phi còn có một Lạc thân vương, trước mắt vẫn không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Nghĩ tới đây, Diệp Thừa Trạch lại cố gắng kìm nén xuống.

Hắn nghĩ, năm đó phải nhịn nhục, sớm muộn gì cũng có một ngày, hắn sẽ trả lại hết những tủi nhục của năm ấy!

Ỷ Thúy ở trong góc nhìn thấy hết thảy những điều này, trong lòng nàng hiểu rõ chuyện của Tần Uyển Hề và Diệp Thừa Trạch như gương sáng, nhưng nàng vẫn không lộ vẻ gì, dựa theo phân phó của phu nhân, tiến lên cung kính hành lễ với Diệp Thừa Trạch.

Diệp Thừa Trạch vội vã đi đến Đông nhĩ phòng cùng Tần Uyển Hề, có chút không kiên nhẫn: "Có chuyện gì?”

Ỷ Thúy nói: "Phu nhân có việc gấp muốn hỏi ngài, xin chúc mừng ngài thăng chức.”

Diệp Thừa Trạch vốn định từ chối, nhưng hắn không muốn bị trách cứ vì bỏ bê lạnh nhạt với chính thê vào lúc này, Tô gia bên kia là rắc rối khó gỡ, hắn lại còn chưa tạo được chỗ đứng vững chắc ở Hộ bộ.

Đáng tiếc Vinh An công chúa và hắn chỉ có duyên gặp mặt một lần, nàng ta không thể trở thành chỗ dựa của hắn, nếu không…

Diệp Thừa Trạch bất đắc dĩ, đành phải đáp: "Ta đi thay quần áo, xong sẽ lập tức tới đó ngay.”

Trong phòng Diệp phu nhân, Diệp Phỉ Nhiên vừa ăn dưa vừa thao thao bất tuyệt: [Lão cha tồi lại muốn cùng biểu muội đến nhĩ phòng gian díu mập mờ, lão khốn này cũng khỏe ra phết! Cả đêm không ngủ, còn có thể đại chiến ba trăm hiệp với biểu muội của mẫu thân.]

[Nhìn bộ dạng sốt ruột của bọn họ, sợ là tên đã lên dây!]

Diệp phu nhân vừa ghê tởm lại cũng cảm thấy buồn cười, ghê tởm là nàng lại gả cho một người như vậy, buồn cười là cục cưng nhà mình ngày ngày nói chuyện ăn dưa, hóng hớt, sao lại đáng yêu như vậy chứ?

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Tuy nhiên, trước mắt bây giờ lại là một cơ hội tốt, nếu hắn đã sốt ruột như vậy, vậy nàng sẽ cho hắn trễ giờ luôn.

Diệp Thừa Trạch không tình nguyện đi vào trong phòng Diệp phu nhân, ngoài mặt còn phải giả bộ khách khí, quan tâm ân cần: "Phu nhân, sao nàng lại đứng dậy? Nàng vừa mới sinh Phỉ Nhi xong, cẩn thận đừng để nhiễm phong hàn.”

Diệp phu nhân nở nụ cười, nhưng ý cười cũng không sâu, chỉ nói: "Thiếp thân còn muốn chúc mừng lão gia, vinh thăng lên tam phẩm Hộ bộ thị lang. Ngay cả thiếp thân và nhà họ Tô cũng được vinh dự theo, sau này nhất định phải đi theo lão gia hưởng phúc.”

Diệp Thừa Trạch được nịnh nọt thì vui sướng, hớn hở nói: "Phu nhân, nàng quá khen rồi, nhớ lúc trước ta cũng bị người ta khinh thường, chướng mắt. Còn nhớ tới đại ca từng bảo ta, bảo là ta dựa vào phu nhân mới được làm quan, thật sự làm ta thấy tủi nhục.”

Trái tim Diệp phu nhân đã lạnh như nước, nghĩ thầm những chuyện này đã lâu vậy rồi mà hắn vẫn còn ghi hận đến tận bây giờ, có thể thấy hắn là người có thù tất báo. ( truyện trên app tyt )

Quả thật năm đó đại ca chướng mắt hắn thật, cảm thấy những thủ đoạn kia của hắn không đáng được chú ý đến, đồng thời cũng hận mình lúc đó còn trẻ, không thấy rõ bộ mặt thật của hắn.

Diệp phu nhân vẫn giữ dáng vẻ trầm ổn, mở miệng nói: "Còn có một chuyện, lão gia ngài quên rồi phải không? Ngài đã hứa sẽ cho Phỉ Nhi ba căn tiền trang phía nam thành. Có lẽ gần đây lão gia bận quá, nên đã quên ký khế thư rồi chăng? Chính vì vậy, ta đã bảo người soạn sẵn khế thư rồi, bây giờ lão gia chỉ cần ký tên ấn dấu tay là được.”

Sắc mặt của Diệp Thừa Trạch rõ ràng là không vui, nhưng lại chẳng thể nói nên lời, dù sao cũng là do hắn tự hứa.

Hơn nữa giờ phút này Uyển Hề của hắn còn đang ở trong Đông nhĩ phòng chờ hắn quay lại, những năm gần đây Uyển Hề đều hầu hạ hắn, khiến cho hắn cảm thấy thoải mái suốt bao nhiêu năm qua, tuy rằng hắn cũng từng có người con gái khác, nhưng kĩ năng của họ lại không được tốt và quyến rũ như Uyển Hề.

Suy cho cùng cũng chỉ là ba căn tiền trang mà thôi, hắn vốn xuất thân là thương gia, tất nhiên là hắn có thể kiếm tiền rất giỏi, mà chung quy lại thì cũng là cho con cháu nhà họ Diệp nên không có gì phải đáng tiếc.

Vì thế hắn liền cầm lấy cây bút, giơ tay lên ký tên ấn dấu tay, sắc mặt nhất thời lại trầm xuống, lạnh giọng hỏi: "Nàng còn có chuyện gì khác không?"

Giọng Diệp phu nhân cũng lạnh đi: "Hết rồi, lão gia ngài có thể đi làm việc của ngài rồi! ”

Diệp Thừa Trạch hừ lạnh một tiếng, xoay người đi đến Đông nhĩ phòng.

Tiếng cười vui vẻ của Diệp Phỉ Nhiên truyền đến: [Ha ha, mẫu thân thật là lợi hại, lấy được ba căn tiền trang dễ như bắt chó. Hì hì, con trai có nương quả thật là có bảo bối, ta đi theo nương khẳng định là sẽ có một cuộc sống tốt.]

Trái tim vốn đang lạnh giá của Diệp phu nhân lập tức trở nên ấm áp, nàng thầm nghĩ cục cưng này của nàng nhất định là do trời cao phái xuống cứu vớt nàng.

Trong Đông nhĩ phòng, Tần thị còn đang giận dỗi vì Thừa Lang thân ái của ả ta đến trễ.

Diệp Thừa Trạch dỗ dành ả ta một hồi, sau đó phát ra những tiếng rên rỉ khe khẽ mà lại vô cùng bẩn thỉu, cho đến khi gần giữa trưa, những động tĩnh kia mới ngừng lại.

Cùng lúc đó, Tô phu nhân cũng mang theo con gái Đại Oánh đến chùa Trường Ninh, vừa là để cầu công danh cho con trai, vừa là để cầu nhân duyên cho con gái, cũng nhân tiện tìm sư trụ trì hàn huyên về chuyện của cháu ngoại.

Chùa Trường Ninh hương khói nghi ngút, ngay cả người trong hoàng gia cũng sẽ đến nơi đây để thắp hương cầu nguyện.

Những quẻ do chính tay sư trụ trì rút rất linh nghiệm, còn có thể cầu phúc tránh nguy. Là một vị tiên nhân khá nổi tiếng ở kinh thành, thậm chí là toàn bộ Đại Ninh.

Tô phu nhân thắp hương xong liền mang mấy xâu dầu mè đi tìm sư trụ trì.

Hàng lông mày và bộ râu của sư trụ trì đều đã bạc trắng, chỉ có chín chấm hương màu nâu phát sáng, như thế có một vị tiên nhân đang che chở trên đầu lão.

Lúc Tô phu nhân đến, tình cờ lại có một vị quý nhân muốn rời đi, vị quý nhân kia yếu ớt và bệnh tật, còn dắt theo một đứa trẻ tầm sáu bảy tuổi.

Đứa trẻ kia có tướng mạo rất tuấn tú, tuổi còn nhỏ mà lại rất khí khái, chỉ là ánh mắt nó dại ra, nhìn không được thông minh cho lắm.

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp