Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 6


2 tháng

trướctiếp

Tô phu nhân lập tức tiến lên chào, lại bị người kia đỡ lấy, thấp giọng nói: "Ta hóa trang xuất cung, Tô phu nhân không cần đa lễ."

Tô phu nhân cung kính gật đầu: "Tạ nương nương, sắc mặt nương nương không được tốt lắm, ngài cảm thấy không khỏe sao?"

Người tới chính là Thục phi nương nương ở trong cung, mà người nàng đang nắm tay chính là Lục hoàng tử.

Hoàng đế có tổng cộng chín nữ bốn nam, đối với hoàng gia mà nói, đây có thể được coi là nhân khẩu thưa thớt.

Ba đứa con đầu đều là công chúa, thứ tư năm sáu là hoàng tử, còn có Cửu hoàng tử, còn lại đều là công chúa.

Nhưng mà bốn hoàng tử này số mệnh cũng nhiều thăng trầm, trong đó Ngũ hoàng tử nhiều bệnh, Lục hoàng tử si ngốc, Cửu hoàng tử vừa mới sinh ra.

Ngoại trừ Tứ hoàng tử, cơ bản đều không ai có thành tựu gì.

Lúc này Diệp Phỉ Nhiên cũng ăn dưa: [Không ngờ trong hệ thống ăn dưa này còn có bí mật cung đình? Hoàng đế chín nữ bốn nam, bốn nam một bệnh một ngốc, vừa mới sinh ra lại mắt thấy nuôi không sống được. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, chỉ có Tứ hoàng tử mới là người thừa kế đại thống? Chẳng qua ai biết được, Hoàng thượng còn đang ở tuổi tráng niên, không chừng còn có thể sinh thêm mấy đứa nữa.]

Diệp phu nhân sợ tới mức muốn bịt miệng con trai, nhưng lại nghĩ, nó lẩm bẩm lâu như vậy, lại không có một người nào nói ra huyền cơ trong đó.

Ngay cả ngày trưởng tẩu tới, hai người muốn đàm luận chuyện này một chút, cũng không biết bị một lực lượng gì đó ngăn cản.

Nghĩ vậy, con trai cưng của nàng nhất định là có chỗ hơn người, có thần linh âm thầm bảo hộ.

Diệp Phỉ Nhiên hồn nhiên không biết, tiếp tục ăn dưa của mình: "Hoàng hậu sinh liền bốn cô con gái, căn cơ bị tổn thương không thể tái sinh. Cũng may trong tộc còn có một nữ tử vào cung, đó là đương kim quý phi. Tứ hoàng tử là con trai độc nhất của quý phi nương nương, mẹ của Lục hoàng tử là Thục phi nương nương. Chà, mẹ của Thục phi đúng là bạn thân của mẫu thân, nhân mạch của mẫu thân thật rộng lớn! Mẫu thân tốt như vậy lại gả cho cha tồi, thật đáng tiếc."

Diệp phu nhân buồn cười, nghĩ thầm con trai ngốc của ta, mẫu thân ngươi lúc trước múa đao lộng thương, chẳng có mấy tên đàn ông chịu cưới.

Nàng thật sự là bước xuống từ trên chiến trường, đã giết người, cũng đã nhìn thấy máu, nam nhân đều ngại điềm xấu.

Tô tướng quân hi vọng con gái tìm một gia đình tốt an ổn sống qua ngày, dù sao chiến trường cũng không thích hợp với con gái.

Lại vừa vặn tình cờ gặp được Diệp Thừa Trạch rất có tài, cộng thêm Diệp Thừa Trạch ân cần vô cùng, Tô Hạo Vân chưa bao giờ yêu đương liền rơi vào tay giặc.

Diệp phu nhân vừa khâu cái yếm nhỏ cho con trai vừa nghe con trai lảm nhảm: "Cửu hoàng tử vừa chào đời là do Tiêu quý nhân mới vào cung sinh ra, mẫu bằng tử quý nên nàng ta được tấn thăng thành Tiêu tần, gia đình nhà ngoại vốn đã suy thoái nay lại có nàng ta cũng coi như nổi bật."

[Ái chà chà, trong cung quả nhiên có dưa lớn nha! Thì ra Thục phi nương nương những năm gần đây sinh bệnh là vì có ẩn tình khác... Ủa sao không xem được nữa vậy? Cái hệ thống rách này xảy ra chuyện gì vậy? Ăn dưa mà ăn một nửa, cẩn thận biến thành thái giám.]

Diệp phu nhân không khống chế được, phì cười, tiểu tử thúi này lải nha lải nhải, lòng hiếu kỳ nặng như vậy sao?

Nhưng vừa nghĩ tới nội dung cậu vừa nói, trong lòng nàng không khỏi bắt đầu lo lắng.

Nàng và Thục phi nương nương trong cung chính là bạn thân khuê phòng, khi còn bé các nàng cùng nhau lớn lên, chính là hàng xóm.

Phụ thân Thục phi là Lễ bộ thượng thư, là quan lớn nhị phẩm, phụ thân của nàng thì là Đại tướng quân nhất phẩm, các nàng đều là con gái thế gia.

Trước khi đủ mười ba tuổi, hai người hầu như ngày nào cũng lăn lộn cùng nhau, thậm chí có đôi khi cùng ăn cùng ngủ.

Mãi cho đến khi nàng đi theo phụ thân ra chiến trường, Thục phi cũng được tuyển vào cung trở thành quý nhân, lúc này các nàng mới tách ra.

Hôm nay nghĩ lại, đã mười mấy năm không gặp, cho dù vội vàng gặp nhau, dù có thiên ngôn vạn ngữ, cũng chỉ có thể hóa thành một câu bảo trọng.

Thục phi tính tình thuần thiện, hậu cung lại là nơi ngươi lừa ta gạt, nói vậy nhất định nàng ấy phải chịu không ít tủi nhục.

Mà một thân bệnh này của nàng ấy, sợ là người có tâm cố ý gây ra nhỉ?

Diệp phu nhân còn muốn nghe thêm gì đó, con trai lại mút ngón tay cái ngủ thiếp đi.

Tiểu tử kia sinh ra chưa tới mười ngày, lại càng thêm trắng trẻo sạch sẽ. So với lúc vừa sinh ra như biến thành một đứa bé khác. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lúc này lông mi Diệp Phỉ Nhiên bé nhỏ thon dài, mũi vểnh, môi hồng chúm chím như nụ hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy đặn trơn nhẵn, nhìn thế nào cũng khiến người ta yêu thích.

Diệp phu nhân chỉ cho là nhũ mẫu cung cấp sữa đầy đủ mới nuôi con trai cưng của nàng thành bộ dạng được người ta yêu thích như thế.

Trên thực tế là Phỉ Nhiên của chúng ta rất cố gắng ăn dưa, mỗi ngày đều có thể đổi một bình sữa lớn hơn, hơn nữa dưa càng lớn càng nhận được nhiều tiền.

Cung đình bí sử vừa rồi, tuy rằng chỉ là một chuyện đàm tiếu không đầu không đuôi, những cũng nhận được năm đồng dưa vào ngân sách.

Diệp Phỉ Nhiên cảm thấy quả dưa này không đơn giản, có cách nào để đào sâu một chút không?

Bởi vì cậu mơ ước một món hàng vừa mới mở trong trung tâm thương mại, đó là một chiếc TV nhỏ, nhưng để mở ra vật phẩm mới cần mười đồng dưa.

Thực hiện: Clitus x T Y T

Hiện tại cậu ăn dưa kiếm tiền chỉ đủ để duy trì ấm no cho cơ thể, thật sự không có tiền để mua món ăn tinh thần.

Nếu như có thể ăn nhiều dưa một chút, vậy chẳng phải ngày nào cũng được xem phim xem TV sao?

Hy vọng cậu đoán không sai, vừa ăn dưa vừa uống sữa vừa xem ti vi, vậy những tháng ngày này thật đúng là vui vẻ.

Diệp phu nhân nhìn con trai, nhếch môi gọi với ra ngoài cửa: "Nhũ mẫu."

Nhũ mẫu Liễu thị nghe vậy chậm rãi đi vào, hành lễ với Diệp phu nhân: "Phu nhân gọi nô có chuyện gì?"

Diệp phu nhân cầm một xâu tiền đưa cho nàng ta: "Sữa của ngươi không tệ, nuôi tiểu thiếu gia béo béo mập trắng, đây là thưởng cho ngươi."

Nhũ mẫu Liễu thị lập tức mang ơn nhận lấy, kỳ thật nàng cũng rất khó hiểu, rõ ràng lần nào tiểu thiếu gia cũng bú rất lâu, nhưng sữa của mình vẫn cứ trướng mãi, chỉ có thể nghĩ biện pháp vắt ra mang về cho con mình uống.

Nhà giàu nhiều điều cần chú ý, làm nhũ mẫu, không thể tự con cái nhà mình bú.

Nàng ta cũng không nghĩ tới, sữa của nàng cho hai đứa nhỏ đều dư dả.

Trong chùa Trường Ninh, Tô phu nhân đưa mắt nhìn Thục phi nương nương rời đi, mang theo dầu vừng và tiền đến quyên góp, gặp được trụ trì Dật Trần đại sư ngồi trong chính đường.

Dật Trần đại sư vừa thấy Tô phu nhân, liền mở miệng nói: "Thí chủ, cuối cùng người cũng tới."

Tô phu nhân ngoài ý muốn, hỏi: "Đại sư đang đợi ta?"

Dật Trần đại sư chậm rãi gật đầu: "Đúng vậy, chuyện phu nhân hỏi, có phải là không thể nói ra miệng hay không?"

Tô phu nhân kinh ngạc trước khả năng tiên tri của Dật Trần đại sư, không hổ là người nửa bước thành Phật, lúc này mới viết ngày sinh tháng đẻ của Diệp Phỉ Nhiên lên giấy.

Dật Trần đại sư chỉ nhìn thoáng qua bát tự kia, liền chậm rãi nhắm mắt lại, một lát sau mới mở miệng nói: "Người này là Ngôn Linh Tử chuyển thế, là chính không tà. Chỉ có kẻ tu thân mười kiếp trong sạch mới có thể giữ được. Nếu không phải gia đình thuần thiện, nhất định không thể giữ. Nhìn phu nhân tích thiện gieo duyên, nhất định có thể nhận được phúc ấm của Ngôn Linh Tử."

Tô phu nhân nghe xong, lập tức cúi đầu thật sâu, gật đầu nói: "Đa tạ đại sư nhắc nhở, chỉ là... Đứa nhỏ kia..."

Lời Tô phu nhân muốn nói, lại không thể nói nên lời.

Dật Trần đại sư khoát tay áo: "Có thần linh bảo hộ, phu nhân cần gì phải phiền lòng?"

Tô phu nhân hiểu, đứa nhỏ này tự mang theo một thân phúc khí, những người phàm như bọn họ chỉ cần đi theo yêu thương nó thật tốt là được, không cần lo lắng năng lực này sẽ đưa tới họa sát thân cho thằng bé.

Đi ra từ chùa Trường Ninh, Tô phu nhân liền mang theo lời phê của Dật Trần đại sư đến Diệp phủ.

Sau khi nghe xong chân tướng, Diệp phu nhân cũng cảm thấy mới lạ vô cùng, kỳ thật căn cứ theo tin tức nàng nghe được, nàng cảm thấy trên người con trai hẳn là mang theo một cái hệ thống gì đó.

Có lần con trai nói thầm trong lòng, cái hệ thống kia lừa người gì gì đó.

Tuy rằng nàng không biết hệ thống là cái gì, nhưng từ tin tức nàng nghe được có thể thấy đây là một mạng lưới tình báo giăng khắp cả thiên hạ này.

Ngay cả bí mật trong cung cũng có thể dò ra, có thể thấy được đây là một thứ khó lường.

Dật Trần đại sư nói nó là Ngôn Linh Tử chuyển thế, cũng không phải không có khả năng.

Tô phu nhân nói: "Đại sư nói, chỉ có người tốt tu luyện mười đời mới có thể giữ đứa bé lại. Nhà họ Tô chúng ta đời đời trung lương, đã chôn xuống bao nhiêu bộ xương cốt trung thành. Đứa bé này nhất định là đến với nhà họ Tô chúng ta."

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Diệp phu nhân cũng gật đầu, nghĩ thầm chỉ bằng tính toán đầy bụng của Diệp Thừa Trạch, đích xác không xứng có được đứa nhỏ tốt như vậy.

Diệp Phỉ Nhiên nằm ở đó vẫn hồn nhiên không biết, mình lại bị đặt tên là Ngôn Linh Tử.

Cái này mẹ nó là hệ thống mà. Rõ ràng chính là hai nhân viên công vụ địa phủ Hắc Bạch Vô Thường không làm tròn trách nhiệm, hại cậu mất mạng nhỏ không nói, còn mất một công việc tốt.

Công việc ăn dưa này chính là bồi thường mà bọn họ cho cậu, nói là tương lai còn có thể vào làm trong nhà nước, tốt hơn rất nhiều so với đứng hàng triều đình.

Cậu cũng không hiểu, chức vị gì sẽ mạnh hơn đứng hàng triều đình rất nhiều lần, không phải là muốn bảo cậu tạo phản làm hoàng đế đấy chứ?

Vậy thì là không được, cậu tự mình hiểu mình. Cái công việc Hoàng đế này không phải ai cũng có thể làm được.

Tô Đại Oánh cảm ơn ân cứu mạng của biểu đệ, bèn cầu bùa hộ mệnh ở chùa Trường Ninh rồi tự mình đeo lên người biểu đệ. 

Hôm nay nàng vừa nhìn thấy tiểu biểu đệ này đã muốn ôm, muốn xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cậu. Tô Đại Oánh vẻ mặt cưng chiều ôm tiểu biểu đệ không buông tay, nhẹ nhàng đong đưa nói: "Phỉ Nhi, Phỉ Nhi mau lớn lên, biểu tỷ làm điểm tâm ngon nhất cho ngươi."

Diệp Phỉ Nhiên mơ mơ màng màng, nhìn đại biểu tỷ xinh đẹp mà lơ mơ đầu óc, nghĩ thầm đại biểu tỷ xinh đẹp như vậy, hẳn là xứng với nam tử có tài nhất thế gian này.

Chờ một chút, hình như lại có dưa từ trên trời rơi xuống, để cho ta vui vẻ đọc xem nào~

Diệp Phỉ Nhiên kéo một quả dưa to từ trong một đống dưa nhỏ ra, lập tức lộ vẻ vui mừng: [Ơ? Quả dưa lần này to thật! Lạc Thân Vương đang chuẩn bị tuyển phi, nhưng cô nương mà lão thái phi chọn... Đang dây dưa không rõ với người khác. Nhưng người nọ cũng là một người vô trách nhiệm, rõ ràng làm loại chuyện đó với cô nương kia đến mức cô nàng mang thai, lại vô trách nhiệm bỏ chạy. Lạc Thân Vương không biết, vẫn cưới cô nương này, kết quả bị đổ vỏ....]

[A ha, Lạc Thân Vương bị đổ vỏ? Chậc chậc chậc, Lạc Thân Vương thê thảm ghê...... Lại nói, Lạc Thân Vương là vị nào ý nhỉ?]

Diệp phu nhân và Tô phu nhân đang hóng hớt suýt bật khóc, Lạc Thân Vương này là ai?

Lạc Thân Vương chính là con trai của cô cô của các nàng, con trai của Tô lão thái phi, là đứa con được tiên đế yêu thương nhất!

Diệp phu nhân kéo Tô phu nhân qua, vẻ mặt lo lắng nói: "Trưởng tẩu, bây giờ phải làm thế nào đây?"

Diệp Phỉ Nhiên vẫn còn đang ăn dưa, thao thao bất tuyệt: "A, cô nương này còn rất lớn mật, hẹn tình lang ba ngày sau gặp nhau ở Thủy Tạ Hiên. Chắc hẳn... Đây chính là nơi bọn họ cùng nhau xây tổ ấm tình yêu sao? Chậc chậc chậc, hôn kỳ ngày hai mươi sáu tháng sau của Lạc Vương điện hạ, bụng của cô nương kia chẳng phải là..."

Lạc Vương điện hạ đáng thương quá, đỉnh đầu xanh mướt thành thảo nguyên luôn rồi!

[Nhân tình của cô nương kia là ai...... Hử? Cái tên này nghe quen quen à nha, con trai độc nhất của Binh bộ Thị lang...... Nam Cung Cường?]


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp