Ngày hôm nay của Diệp Phỉ Nhiên thật đẹp, ăn liên tục mấy quả dưa, tích góp được bốn đồng dưa.
Hiện tại cậu phải dựa vào đồng dưa mà sống, người trong nhà đâu ai hiểu đâu, có con nhà ai vừa mới sinh ra đã phải tự mình nuôi mình không chứ?
Mà mẹ con Tô gia như vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết thì sống lưng phát lạnh, Tô phu nhân lập tức nói với Tô Đại Oánh: "Đại Oánh, quỳ xuống cảm ơn cô mẫu!"
Tô Đại Oánh lệ rơi đầy mặt, vừa khóc vừa dập đầu với Diệp phu nhân: "Đại... Đại Oánh ... Cảm ơn cô mẫu ơn cứu mạng, nếu không phải cô mẫu nhìn thấu bộ mặt của tên Hà Hạo An kia, người kế tiếp bị chôn ở sau núi chỉ sợ chính là ta!"
Diệp phu nhân còn đang ở cữ, ra hiệu cho Y Hồng đỡ Tô Đại Oánh dậy, nói: "Tô gia chúng ta, còn chưa đến mức để cho Hà gia bọn họ khi nhục như thế. Chỉ là hắn chưa cưới chính thê, trong phòng đã chết ba thị thiếp, còn lưu luyến nơi bướm hoa như Khoái Ý Lâu, thật sự không phải là một người xứng đáng để kết hôn. Hà gia không coi mạng người ra gì, chẳng những biết chuyện không báo, còn dung túng như thế, thật sự không phải là người tốt. Đại Oánh nhà ta như châu như ngọc, xứng đáng với người tốt hơn."
Tô Đại Oánh chậm rãi gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh mẫu thân.
Trong lòng Diệp phu nhân lại giống như bị gai đâm, nhất là sau khi nghe được những lời ‘nuôi con cho người khác’.
Nàng đã nuôi Diệp Kỳ Sâm bốn năm, nói không có tình cảm là giả, nàng thật lòng coi Diệp Kỳ Sâm là con ruột của mình.
Nhưng nhìn Hà phu nhân kia, tỉ mỉ nuôi lớn con trai của người khác, thế mà lại nuôi nghiệt chướng.
Nghĩ tới đây, Diệp phu nhân càng thêm kiên định, quyết không may áo cưới cho kẻ khác*, liền mở miệng nói với Tô phu nhân: "Đại tẩu, muội còn có một chuyện muốn nhờ."
Tô phu nhân nói: "Muội muội cứ việc nói, người một nhà không nói hai lời, bất luận chuyện gì đại tẩu cũng có thể làm được."
Người đại tẩu này thật sự có thể được gọi là trưởng tẩu như mẹ, cho nên tình cảm của hai người chị dâu - em chồng mới luôn tốt đẹp như vậy.
Diệp phu nhân nói: "Nghe nói Quốc Tử Giám muốn bãi bỏ việc dạy vỡ lòng, đổi đến thư viện Hàn Thần ở ngoại ô phía Tây?"
Tô phu nhân gật đầu: "Đúng, đệ đệ nhà mẹ đẻ tỷ hiện giờ đã là đại học sĩ Hàn Lâm Viện, vừa vặn phụ trách chuyện này."
Diệp Kỳ Sâm vào trường dạy vỡ lòng của Quốc Tử Giám cũng là nhờ đệ đệ nhà mẹ đẻ của Tô phu nhân nhờ người khác giúp đỡ, nếu không, dựa vào thân phận cháu trai quan viên tứ phẩm của hắn nhất định là không có tư cách này.
Quốc Tử Giám là nơi mà con cháu quan viên cửu phẩm trở lên mới có thể vào, chi thứ trong nhà cần phải có phương pháp khác mới có thể vào.
Tô phu nhân thấy hắn thông minh lanh lợi, không bồi dưỡng thì thật đáng tiếc, liền nhờ trưởng tẩu trợ giúp đưa hắn vào trường dạy vỡ lòng.
Quốc Tử Giám phụ trách trường dạy vỡ lòng này, phàm là những người tốt nghiệp được trường dạy vỡ lòng này đều có thể vào Quốc Tử Giám khi tròn mười hai tuổi, đây chính là học phủ cao nhất triều đình Đại Ninh.
Diệp phu nhân mở miệng nói: "Đã như thế, Diệp Kỳ Sâm không cần đi theo."
Tô phu nhân có chút ngoài ý muốn, nếu nàng không biết chuyện thật đúng là sẽ cho rằng Diệp phu nhân có con trai ruột liền mặc kệ đứa con nuôi này.
Nhưng Tô phu nhân hiểu rõ thái độ làm người của muội muội, không hỏi nhiều liền gật đầu nói: "Vốn cũng là nhìn mặt mũi của muội, đã như thế, ngày mai tỷ sẽ đi nói với đệ đệ nhà tỷ một tiếng."
Diệp phu nhân gật đầu: "Làm phiền trưởng tẩu rồi."
Tô phu nhân xua tay: "Muội chính là ân nhân cứu mạng của Đại Oánh, chuyện này có là gì đâu. Nhưng thật ra......
Tô phu nhân nhìn thoáng qua Diệp Phỉ Nhiên, nhỏ giọng hỏi: "Phỉ Nhi vừa rồi..."
Nàng sợ là mình nghe lầm, cũng không dám hỏi ra miệng, Đại Oánh bên cạnh cũng vẻ mặt tha thiết, bởi vì nàng cũng nghe được.
Nhưng không biết vì sao, một khi các nàng muốn hỏi ra miệng, miệng sẽ như bị cái gì đó chặn lại, căn bản nói không nên lời.
Các nàng thử vài lần cũng không thể hỏi ra nỗi nghi hoặc, cũng chỉ có thể ngầm hiểu ngậm miệng.
Lúc này Diệp Phỉ Nhiên đang mút ngón tay cái ngủ say sưa, có thể là vừa mới ăn dưa quá hăng say, tiêu hao hết tinh lực của nhóc.
Dù sao cũng chỉ là bé con mới sinh, dù là có sữa bột hỗ trợ, cái cơ thể nho nhỏ này cũng không chịu nổi.
Diệp phu nhân nhìn bé con mới ba ngày tuổi đã trắng hồng mềm mụp, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng, sau khi Y Hồng và Ỷ Thúy ra ngoài trông coi mới đem chuyện từ khi mình đẻ con ra tới nay nói cho trưởng tẩu.
Tô phu nhân vừa nghe, chén trà trong tay gần như muốn rơi xuống đất, tức giận đến mức hai tay run rẩy, cắn răng oán hận nói: "Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng! Tô gia nhà chúng ta đối xử với Diệp gia không tệ, tại sao Diệp Thừa Trạch lại có thể làm ra loại chuyện bỉ ổi này?"
Diệp phu nhân cũng đã nguôi giận, nói: "Kỳ thật, sau khi thành thân, những năm gần đây, muội cũng coi như có chút hiểu biết về hắn. Chuyện gì hắn cũng đều xếp lợi ích của mình lên trước, lại còn tự tôn kiêu ngạo, hận nhất người khác khinh bỉ hắn. Khi phụ thân còn sống, hắn cúi đầu khom lưng khắp nơi với Tô gia, không biết làm ra bao nhiêu chuyện nịnh nọt. Vì cái gì ư? Cũng chỉ là vì muốn nổi bật, thoát khỏi thanh danh tên bán buôn này. Hiện giờ hắn có tiền đồ, lời hắn không muốn nghe nhất chính là ‘lúc trước hắn dựa vào Diệp gia’. Nếu muội chỉ là đá lót đường cho hắn, vậy hắn cần gì phải phức tạp, để cho muội sinh con rồi ràng buộc với hắn đây? Sợ rằng, ngay từ khi hắn mới thành thân với muội đã lên kế hoạch làm sao thoát khỏi muội rồi."
Nữ tử thành thân chính là đầu thai lần thứ hai, chỉ là lần này nàng đã đầu thai không đúng chỗ.
Nhớ năm đó nàng lần đầu gặp gỡ Diệp Thừa Trạch, xa xa liền nghe được có tiếng thanh niên tài tuấn làm thơ truyền đến.
Nàng tò mò nhìn trộm, thấy là một thanh niên tướng mạo đoan chính dáng người cao lớn, cầm trong tay một cây quạt xếp, đối diện với cảnh đẹp trữ tình hai bên bờ sông.
Lúc này nàng đã không muốn truy cứu, cuộc gặp gỡ đầu tiên đó, rốt cuộc là ngẫu nhiên hay là hắn cố ý sắp xếp.
Chuyện cho tới bây giờ, nàng chỉ muốn toàn thân trở ra.
Tô phu nhân và Tô Đại Oánh đều thay nàng toát mồ hôi, nếu không có Phỉ Nhiên nhắc nhở, chỉ sợ lúc này bọn họ muốn lo liệu cũng không phải hỉ sự, mà là tang sự.
Ba người trong lòng biết rõ, chuyện của Phỉ Nhiên không đơn giản, Tô phu nhân suy nghĩ một chút, liền nói: "Chuyện này, chúng ta còn cần bàn bạc kỹ hơn. Diệp gia hiện giờ cây to rễ sâu, đi lại rất gần với vị… trong cung kia. Nếu việc này bị vạch trần, chúng ta chẳng những không tìm được chứng cớ, còn có thể bị trả đũa, khiến cho mình trở nên cực kỳ bị động. Chỉ là trước mắt muội muội phải chịu khổ rồi, cũng chỉ có thể tiếp tục cố gắng chu toàn với hắn."
Thực hiện: Clitus x T Y T
Tất nhiên Diệp phu nhân biết được lợi hại trong đó, Diệp Thừa Trạch mắt thấy sắp vinh thăng tam phẩm, đã có thể yên tâm ngồi cùng mâm với Tô gia.
Quả nhiên kiếm đầu tiên khi lên bờ chính là để chém ý trung nhân.
Diệp Thừa Trạch leo lên địa vị cao, đã bất mãn với Diệp phu nhân khắp nơi.
Diệp phu nhân gật đầu: "Trưởng tẩu yên tâm, ta xuất thân từ phủ tướng quân, từ nhỏ đã chơi đao múa kiếm. Nếu không phải gả cho Diệp Thừa Trạch, có lẽ ta sẽ trở thành nữ tướng quân duy nhất của triều Đại Ninh. Chỉ là con đường của nữ tử đi rất gian nguy. Ta vốn định ổn thỏa một chút, ai ngờ con đường ổn thỏa này lại là cạm bẫy bố trí thành ôn nhu hương."
Hai người cảm khái nửa ngày, cuối cùng mới nhắc tới tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên, Diệp phu nhân nói: "Hiện giờ muội còn ở cữ, còn phải làm phiền trưởng tẩu thay muội đến chùa Trường Ninh một chuyến. Hỏi lão trụ trì, chuyện của Phỉ Nhi có huyền cơ gì."
Tô phu nhân đáp: "Được, được, vừa khéo tỷ cũng muốn đêns chùa Trường Ninh cầu phúc cho Lan nhi. Năm nay thằng bé phải tham gia khoa cử, tỷ đi thắp cho nó ba nén hương cầu đỗ đạt cao.”
Tô Vũ Lan chính là đại biểu ca của Diệp Phỉ Nhiên, con trai trưởng của Tô phu nhân, năm nay phải tham gia kỳ thi mùa thu.
Lúc này Diệp Phỉ Nhiên vừa hay tỉnh lại, cậu ngáp một cái, mút ngón tay cái, mở to mắt mê man nhìn thoáng qua, nghĩ rằng sao chuyện vui đã tàn rồi?
Chán chết đi được, không bằng tiếp tục ăn dưa đi!
Để cho ông đây vui vẻ chút, bây giờ có quả dưa nào ngon ngon từ trên trời giáng xuống không nào?
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Vừa mở hệ thống ăn dưa ra, hai mắt Diệp Phỉ Nhiên bắt đầu tỏa sáng, tiếng lòng của nhãi con lại truyền đến như giác ngộ đầy chấn động: [Không được, không được, đại biểu ca sắp tham gia kỳ thi mùa thu lại bị tên nào chiếm mất vị trí?"
Tô phu nhân nghe xong vẻ mặt khiếp sợ, nàng nhìn về phía Diệp phu nhân. Diệp phu nhân làm thủ thế im lặng, khẽ cười nói: "Trưởng tẩu, việc này không vội, vừa vặn Lan Nhi còn ở thư viện chưa về. Không bằng tỷ đi gửi thư cho nó, bảo nó trở về một chuyến, nói là tham gia tiệc đầy tháng của biểu đệ Phỉ Nhiên. Từ trước đến nay Lan Nhi thân thiết với muội, tỷ nói như vậy, nhất định nó sẽ trở về."
Tô phu nhân lo lắng trong lòng, nhưng cũng biết chuyện này không phải nóng lòng nhất thời, cũng may kỳ thi mùa thu còn cách mấy tháng, tháng trước gửi thư, Lan nhi nói còn đang rối tinh rối mù, gần đây cũng không viết được gì.
Nghe vậy, Diệp phu nhân liền gật đầu: "Cũng được, cũng được, đến lúc đó nhất định ta sẽ bảo Lan nhi tự mình tới thăm biểu đệ."
Tiễn mẹ con Tô phu nhân đi, Diệp phu nhân cũng buồn ngủ, ngủ thẳng đến hoàng hôn.
Sau khi tỉnh lại liền hỏi Y Hồng: "Lão gia đã trở lại chưa?
Y Hồng ấp a ấp úng: "Vẫn... Vẫn chưa."
Diệp phu nhân cũng không sốt ruột, chỉ dùng bữa tối, tiếp tục tĩnh dưỡng thân thể.
Ngược lại Tần Uyển Hề lại tới mấy lần, đều bị bà đỡ canh giữ ở cửa ngăn lại phải trở về.
Diệp Thừa Trạch một đêm không về, Diệp phu nhân trông coi con nhỏ lại không cảm thấy tịch mịch, ngược lại còn cảm thấy chỉ cần có con thôi là đủ.
Còn hóng chuyện xấu cùng Diệp Phỉ Nhiên cả đêm, mặc dù mặt Diệp phu nhân không lộ ra biểu tình gì, nhưng trong lòng lại cười không chịu nổi.
[Ha ha ha ha ha Hà phu nhân về nhà đánh Hà đại nhân một trận, còn làm ầm ĩ một hồi, nói là muốn bỏ cái tên già nua không đứng đắn này.]
[Đại Lý tự khanh mang theo nha dịch đi ra sau núi nhà Hà gia đào ra ba bộ nữ thi, trong đó có một người là Lục Yêu cô nương của Khoái Ý Lâu. Ai, tạo nghiệp!]
[Hoàng thượng biết được chuyện này liền giáng chức Hà đại nhân xuống hàng tam cấp, đời này ông ta khó mà trở mình, ha, đáng đời!]
Diệp phu nhân nghẹn cười, nghĩ thầm nàng sinh ra bảo bối gì đây, bé con đẹp như châu như ngọc còn chưa tính, mà sao tính tình cứ giống như một cô nương, rất thích hóng chuyện.
Cũng không có gì không tốt, nàng chỉ cầu sao cho Phỉ Nhi của nàng làm một kẻ phú quý an nhàn, cả đời bình an thuận lợi, đông có lò sưởi, hạ có gió mát, cuộc đời vậy là đủ rồi.
Diệp Phỉ Nhiên không biết, cậu vừa mới sinh ra, mẫu thân đã bắt đầu lên kế hoạch cho cậu.
Lúc này cậu đang ăn dưa quên cả trời đất, lại kiếm được ba đồng dưa, đổi một bình sữa bột cho trẻ sơ sinh, vừa uống, vừa ợ sữa, vừa tiếp tục ăn dưa.
Mấy quả dưa nhỏ không có gì hay ho, cũng chỉ cho 0.1 đồng dưa, ăn mà thấy nhạt nhẽo.
Lay nửa ngày, cuối cùng cũng lay ra được một quả dưa về một cái tên quen thuộc: [Đêm qua lão cha khốn nạn trắng đêm không về, cũng không phải là vì lăn lộn với biểu muội của mẫu thân mà là ngoài ý muốn cứu một cô gái rơi xuống nước. Cô gái rơi xuống nước kia dung mạo cực kỳ xinh đẹp, chỉ là tính tình đanh đá chính là Vinh An công chúa hòa thân trở về.]
[Đậu má, diễm phúc của lão cha khốn nạn nhìn vậy mà không cạn ha! Không biết biểu muội có ghen không nhỉ? Vinh An công chúa mất chồng, sau khi hồi kinh, nhất định hoàng đế cha ruột của nàng sẽ an bài cho nàng vị hôn phu mới. Biểu muội không thể độc chết mẫu thân, bỏ lỡ thời cơ lên làm chính thất tốt nhất, có phải là làm mướn không công không nhỉ? Chậc chậc, lão cha khốn nạn này cũng may mắn đấy.]
Chờ một chút, tin tức này không phải do nam chính nguyên tác tiết lộ đấy chứ?
Tên chết tiệt này.
( truyện đăng trên app TᎽT )