Diệp phu nhân mới vừa khôi phục một chút huyết sắc lại lo lắng theo, nàng nhíu mày hỏi Ỷ Thúy bên cạnh: "Có phải gần đây đại tẩu muốn nghị thân cho Đại Oánh không?
Ỷ Thúy gật đầu: "Vâng, nói là sắp đến bước tam thư*, mấy ngày nữa sẽ ngỏ lời. Người được định là đại công tử Hà gia, cũng coi như môn đăng hộ đối với Tô gia chúng ta."
*1 trong 3 bước của đám cưới Trung Hoa truyền thống, bao gồm: sính thư (thư đính hôn), lễ thư (bảng liệt kê sính lễ) và nghênh thân thư (thư chào đón cô dâu mới)
Trước không nói Hà gia là Hộ bộ Tả thị lang tam phẩm trong triều, Hà đại công tử này cũng là người thi Hương được giải nguyên, thi tiến sĩ đứng thứ mười bảy.
Tướng mạo cũng xếp hàng đầu, ở trong kinh cũng coi như tài tuấn.
Nếu như không nhìn cái khác, chỉ cần những điều kiện này, đối với phủ tướng quân hiện giờ mà nói, hôn sự này là tốt nhất.
Tiếng lòng của em bé trong ngực lại truyền đến: "Không được không được, đại công tử Hà gia có sở thích đặc biệt, thích đánh người chỉ là một trong số đó. Hắn lại còn... a a a xấu hổ quá, thị thiếp chết trong phòng gã đã có ba người, trong đó một người còn là người đắt khách nhất Khoái Ý Lâu..."
Diệp phu nhân như có điều suy nghĩ, nói với Ỷ Thúy: "Thúy Nhi, ngươi đi nói với đại tẩu, nói ta cũng muốn nhìn thử hôn phu của Đại Oánh xem thế nào, ngày mai tổ chức một bữa tiệc gia đình nho nhỏ, mời bọn họ tới đây cho náo nhiệt."
Ỷ Thúy không hỏi nhiều, xoay người đi làm việc.
Diệp phu nhân lại gọi Y Hồng tới, nhỏ giọng ở bên tai nàng nói câu gì đó, Y Hồng cũng nhận mệnh rời đi.
Tô Đại Oánh là con gái của đại ca Diệp phu nhân, là trưởng nữ trong nhà, Tô phu nhân rất coi trọng hôn sự của trưởng nữ.
Ngàn chọn vạn tuyển, mới chọn được trưởng tử của Hà Thị lang, nếu thật sự giống như Diệp phu nhân nghe được, vậy Đại Oánh chẳng phải là dê vào miệng hổ sao?
Bất luận như thế nào, chuyện này vẫn phải điều tra rõ ràng.
Thông qua việc mấy lần trước tiếng lòng của con trai nói đều là sự thật, Diệp phu nhân vẫn tin tưởng không nghi ngờ tiếng lòng này.
Bất luận như thế nào, nàng cũng sẽ không để cho Đại Oánh đi vào cái hố lửa này.
Chỉ là, Đại Oánh là đích nữ trong nhà, sao Hà gia lại khinh nhục nàng như thế?
Chắc hẳn trong này cũng có gì mờ ám nhỉ?
Ngày hôm sau, bởi vì Diệp phu nhân vừa mới sinh được ba ngày, không khỏi mệt nhọc, liền tổ chức bữa tiệc nhỏ trong noãn các.
Tô phu nhân dịu dàng đoan trang, ngày nàng sinh nàng ấy cũng ở đây, vừa vào cửa liền cầm tay Diệp phu nhân: "Tiểu muội còn chưa khỏe đã quan tâm chuyện của Oánh Nhi, sao không nghỉ ngơi cho tốt rồi nói sau? Hết thảy có ta ở đây, sẽ không để nha đầu kia chịu ấm ức."
Tình cảm giữa Diệp phu nhân và đại tẩu vô cùng sâu, là tình cảm sâu đậm khó có được, hai người chưa bao giờ có một lần tranh chấp, Tô phu nhân cũng thật tâm thật ý suy nghĩ cho tiểu cô này.
Cũng may có nhà mẹ đẻ giúp đỡ, Diệp phu nhân cũng coi như có chút sức lực đối kháng với Diệp Thừa Trạch.
Diệp phu nhân vỗ nhẹ tay Tô phu nhân, nói: "Ta nhìn Oánh Nhi lớn lên, hôn sự của nàng, sao ta có thể không tự mình kiểm định?"
Lúc này người gác cổng báo: "Hà phu nhân đưa theo công tử tới cửa. "
Diệp phu nhân gật đầu: "Vậy mời bọn họ vào noãn các ngồi đi!
Lúc này Diệp Phỉ Nhiên đã nằm trong nôi, cậu mở to hai mắt nhìn cái này lại nhìn cái kia, nghĩ thầm hôm nay thật náo nhiệt, có lễ hội gì sao?
Lúc này, một gương mặt xinh đẹp hồng hào tiến lại gần cậu, mặt trứng ngỗng, mũi cao, mày cao môi ngọc, da trắng nõn nà, xinh đẹp cực kỳ.
Ánh mắt Diệp Phỉ Nhiên sáng lấp lánh, nghĩ thầm tiểu tỷ tỷ xinh đẹp này ở đâu ra thế?
Trong tay tiểu tỷ tỷ còn cầm cái trống bỏi, vừa trêu chọc cậu vừa nói: "Phỉ Nhiên, ngươi là Phỉ Nhiên đúng không? Ta là tỷ tỷ, là đại tỷ tỷ. Phỉ Nhiên cưng quá, chờ ngươi lớn lên đại tỷ tỷ dẫn ngươi đi chơi nha?"
Diệp Phỉ Nhiên hiểu ra, hóa ra vị này chính là đại biểu tỷ của cậu, bèn lập tức nhớ tới quả dưa vừa ăn hôm qua.
[Đại biểu tỷ? Chính là đại biểu tỷ gả vào Hà gia chưa đến một năm đã bị Hà đại công tử ngược đãi đến chết sao? Đẹp như vậy, sao Hà Đại lại nhẫn tâm ra tay thế? Khi đó đại tỷ đã mang thai, một xác hai mạng...]
Tô Đại Oánh bị dọa làm rơi trống bỏi xuống đất, cách đó không xa, Tô phu nhân ngồi trên ghế trách cứ nói: "Cũng sắp kết hôn rồi, sao còn hậu đậu thế? Cẩn thận dọa Phỉ Nhi. Con làm sao vậy?"
Tô Đại Oánh mặt tái nhợt, ấp a ấp úng nói: "Không...... Không có gì......"
Vừa rồi nàng bị ảo giác sao?
Lúc này mẹ con Hà gia đến, Hà phu nhân vừa vào cửa liền lớn giọng chào hỏi: "Muội muội Tô gia, muội đã khá hơn chưa? Hôm nay tỷ mang cho muội một cây sơn sâm trăm năm dùng để bồi bổ thân thể cho muội đấy."
Diệp phu nhân tựa vào giường không nhúc nhích, chỉ gọi: "Hà phu nhân, thân thể muội không tiện, không đứng dậy tiếp đãi được, mời tỷ ngồi."
Nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua thanh niên tướng mạo đẹp trai dáng người khôi ngô bên cạnh Hà phu nhân, liền hỏi: "Đây là Hà đại công tử nhỉ?"
Hà phu nhân lập tức đẩy con trai lên, giới thiệu: "Đúng là khuyển tử, khuyển tử bất tài, thi Hương được giải nguyên. Năm ngoái thi, cũng được hoàng giáp*, hiện giờ đảm nhiệm chức vụ ở Viện Hàn Lâm.
(*Hoàng giáp: người đỗ dưới thám hoa, trên tiến sĩ)
Lời này trong ngoài, tất cả đều là ca ngợi con trai, nhắc khéo Tô gia các ngươi trèo lên Hà gia chính là trèo cao, nên thắp hương cảm tạ.
Diệp Phỉ Nhiên trong nôi cười lạnh một tiếng: [Ha ha, tất cả tiến sĩ đều phải đến Viện Hàn Lâm, đắc ý cái gì.]
Mọi người ngơ ngẩn, đều cho là mình nghe lầm, chỉ có Diệp phu nhân vẻ mặt lạnh nhạt, gật đầu nói: "Vâng, Hà đại công tử quả nhiên là tuấn tú lịch sự. Chỉ là nhìn qua sắc mặt không tốt lắm, đêm qua ngủ không ngon sao?"
Hà đại công tử vừa muốn nói chuyện, lại bị Hà phu nhân đoạt trước: "Nó được Hàn đại học sĩ của Viện Hàn Lâm hết sức coi trọng, phân công cho chức vị biên soạn quan trọng. Hạo Nhi cũng rất cẩn thận, bận rộn đến nửa đêm mới ngủ."
Ánh mắt Tô phu nhân đầy tán thưởng: "Hà đại công tử quả nhiên rất có triển vọng, đàn ông tốt quả thực phải lấy sự nghiệp làm trọng."
Kết quả một giây sau lại bị một thanh âm châm chọc chọc thủng: [Hắn không có miệng sao? Sao không tự mình nói? Thật sự là một đứa con trai chỉ biết dựa hơi mẹ. Hơn nữa hắn nào có bận rộn công tác gì, rõ ràng là cùng người mới được vị trí đầu bài ở Khoái Ý Lâu cận chiến cả một buổi tối, sắc mặt có thể tốt mới là lạ.]
Hà phu nhân đập mạnh cái bàn, tức giận mắng: "Ai ở nơi đó nói hươu nói vượn? Con ta từ trước đến nay giữ mình trong sạch, làm sao có thể đến nơi bẩn thỉu như Khoái Ý Lâu?"
Tô phu nhân và Tô Đại Oánh sắc mặt bắt đầu trở nên kỳ cục, nhất là Tô Đại Oánh, vừa nghĩ tới kết cục mình một xác hai mạng liền sợ hãi không thôi.
Nhưng nàng âm thầm tiếp xúc với Hà đại công tử hai lần, thấy người nọ dịu dàng săn sóc lại hiểu lòng người, không giống như người sẽ làm ra loại chuyện này chứ?
Kỳ thật, nàng đã vừa mắt Hà đại công tử từ lâu, những lần nghị thân gần đây càng thêm thầm thương đối phương, không nhịn được còn muốn tranh luận vài câu thay hắn: "Có lẽ trong này...... có hiểu lầm gì chăng?"
[Có phải hiểu lầm hay không, gọi tú bà Khoái Ý lâu tới hỏi một chút không phải sẽ biết ngay sao?]
Cuối cùng Hà đại công tử bắt đầu biện giải cho mình, gã tiến lên nhìn Tô Đại Oánh nói: "Oánh cô nương, ngươi phải tin tưởng ta, ta thật sự không đến Khoái Ý Lâu. Nếu không tin ngươi có thể hỏi nha hoàn trong phủ, cả đêm qua ta tu sửa điển tịch đơn lẻ của tiền triều, làm sao có thể có thời gian đi ra ngoài tầm hoa vấn liễu?"
Thực hiện: Clitus x T Y T
Sắc mặt Tô Đại Oánh ửng đỏ, trái tim thiếu nữ hẵng còn rung động, ít nhiều vẫn còn yêu đương mù quáng.
Trong lòng Diệp phu nhân đã sớm tính toán, mở miệng nói: "Trùng hợp, lễ đầy tháng của Phỉ Nhi sẽ mời người về nhà ca hát mấy ngày, vừa vặn Phùng ma ma đang ở trong phủ của ta. Ỷ Thúy, ngươi đi mời Phùng ma ma tới."
Mẹ con Hà gia vừa nghe thật sự muốn giằng co, lúc này sắc mặt liền khó coi, nhất là Hà phu nhân, mặt âm trầm nói: "Diệp phu nhân thật sự là quá ghê gớm, nếu các ngươi không muốn kết thân với Hà gia ta, có thể từ hôn là được. Cần gì gióng trống khua chiêng nhục nhã con ta? Tài danh của con ta là tiếng lành đồn xa ở kinh thành. Bị hắt một chậu nước bẩn thế này, Hà gia chúng ta thật sự không chống đỡ được."
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
[Đúng, không chống đỡ được thật. Nếu như không phải Hà phu nhân không thể sinh con, làm sao có thể dung túng cho lão gia nhà mình chơi bời, hôm qua vừa mới đón một tiểu thiếp mười sáu tuổi vào phủ. Đúng là không phải con ruột nên nuôi cũng không tiện tý nào. Đánh không được mắng không xong, gây họa còn phải chùi đít cho hắn....]
Hà phu nhân xanh mặt, nghĩ thầm rốt cuộc là ai ở nơi đó nói hươu nói vượn?
Trong lúc nói chuyện, Phùng ma ma bị dẫn vào, tú bà tô son điểm phấn vừa tiến vào liền hành lễ với Diệp phu nhân: "Không biết phu nhân tìm nô tới là có chuyện gì?"
Diệp phu nhân hắng giọng, hỏi: "Ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi trả lời thật đi."
Đây dù sao cũng là nương tử của quan viên tứ phẩm, tú bà đương nhiên cung kính, cúi đầu khom lưng nói: "Không dám, không dám, nô nhất định biết gì nói này."
Diệp phu nhân hỏi: "Nghe nói trong phường ngươi có một hoa khôi tên là Lục Yêu?"
Vừa nghe cái tên Lục Yêu này, sắc mặt tú bà lập tức thay đổi, ấp a ấp úng nói: "Vâng...... Có một người tên là Lục Yêu......"
Diệp phu nhân lại hỏi: "Vậy không biết Lục Yêu này đi đâu rồi?
Tú bà sắc mặt lúc trắng lúc đen, chỉ nói: "Tháng trước nàng ta đã được một công tử nhà giàu chuộc thân."
Diệp phu nhân liếc mẹ con Hà thị một cái, hỏi: "A... Vậy là bị ai chuộc đi?"
Hà công tử đứng ngồi không yên, đứng dậy chỉ vào mặt tú bà nói: "Nếu ngươi dám ăn nói bừa bãi, xem ông đây có đập bể bảng hiệu nhà ngươi hay không!"
[Ha, bại lộ bản tính? Vậy là đúng rồi, không cần giấu giếm bản tính nữa, có lửa cứ phun ra đi.]
Tô Đại Oánh bị dọa lui về phía sau một bước, nghĩ thầm sao Hà công tử này với hắn của ngày thường như hai người khác nhau?
[Lúc ngươi đánh người chân thật hơn bây giờ nhiều, ba vong hồn trong rừng cây nhỏ phía sau núi nhà ngươi buổi tối không đi tìm ngươi à?] ( truyện trên app tyt )
Nghe đến đó, tú bà khóc nức nở: "Đứa con gái số khổ của ta! Là ngươi, là Hà Hạo An, ngươi chuộc nó đi nhưng không đối xử tử tế với nó. Nó bị đánh mặt mũi bầm dập chạy về tìm ta, là ta nhát gan vô dụng, không dám giữ nó lại. Ai ngờ ngày hôm sau liền truyền đến tin nó chết, đứa con gái đáng thương của ta mới mười chín tuổi! Ngươi vì giấu diếm chuyện này, cho ta ngân phiếu một trăm lượng. Đến giờ tờ ngân phiếu đó ta không động một xu, tất cả đều trả lại cho ngươi. Cho dù Khoái Ý Lâu của ta là nơi phong trần, nhưng tiền kiếm được cũng là tiền sạch sẽ!"
Nói xong bà ta lấy ra tờ ngân phiếu một trăm lượng, nhét vào tay Hà Hạo An.
Hà Hạo An vẫn còn muốn tranh luận, mạnh miệng nói: "Không phải như vậy, Oánh cô nương, sự tình không phải như bà ta nói. Chuyện này ta chưa từng làm, ta thật sự chưa từng làm!"
[Có làm hay không, đến rừng trúc sau núi nhà ngươi đào thử là biết, ba bộ thi thể cơ mà, chậc chậc chậc~]
Lúc này, một nhóm nha dịch trùng trùng điệp điệp từ phía sau bình phong xông vào, Đại Lý Tự Khanh cầm đầu vẻ mặt hưng phấn, nghĩ thầm chuyện đàm tiếu này thật đúng là đặc sắc.
Trước khi ra ngoài còn thảo luận với sư gia: "Thì ra Hà đại công tử không phải là con ruột của Hà phu nhân? Sao nàng ta có thể nhẫn nhịn được thế? Chà, nuôi con thay kẻ khác thật sự là không đáng."
Nói xong bèn vung tay về phía Hà Hạo An: "Hà Hạo An liên quan đến án mạng, mang đi cho ta!"
Đúng vậy, Đại Lý Tự Khanh chính là do Diệp phu nhân bảo Y Hồng mời tới chờ sẵn.