Một tia hy vọng cuối cùng của Diệp phu nhân hoàn toàn biến mất, nàng run rẩy nhìn tên thuốc trên đơn, quả nhiên ở dưới chữ ‘trà gừng đường đỏ dưỡng thân’ thấy được ba chữ mật chim công đỏ thẫm khiến nàng đổ mồ hôi.
Cơ tiên sinh viết phương thuốc vô cùng thận trọng, từ trước đến nay luôn dùng chữ đỏ đánh dấu dược vật có độc tính.
Mật chim công là kịch độc, Tần Uyển Hề làm sao dám?
Nhắc tới Tần Uyển Hề, Diệp phu nhân lại nghĩ tới một chuyện, sáu năm trước, hình như Tần thị này từng sinh con.
Lúc ấy ả đến tuổi nghị thân, lại không biết vì sao lại tằng tịu với người khác rồi mang thai, hỏi nửa ngày chỉ nói là do một gã thư sinh nghèo túng.
Hai người hợp ý liền làm chuyện cẩu thả, ai ngờ thư sinh là một người không có trách nhiệm, thấy ả có thai liền biến mất không thấy tăm hơi.
Diệp phu nhân biết chuyện này không thể để người ngoài biết, liền lặng lẽ mời Cơ tiên sinh đến, kê thuốc phá thai.
Còn an ủi ả ta: "Chuyện này trời biết đất biết, muội biết tỷ biết, chỉ cần muội giữ bí mật, để Cơ tiên sinh kê đơn thuốc làm lại một thân trong trắng trước kia, vị hôn phu tương lai của muội cũng sẽ không biết."
Nàng toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho ả ta, ả ta lại muốn hại tính mạng nàng.
Năm đó cả nhà ả ta gặp khó khăn bị lưu đày, là ả ta khóc lóc đến nương tựa, nàng cũng nhớ kỹ tình nghĩa thời con gái, lúc này mới thu lưu ả.
Nào biết ả còn có tâm tư như vậy, đây đâu chỉ là vong ân phụ nghĩa, quả thực heo chó không bằng!
Hôm nay nghĩ lại, năm đó ả ta nhất định là chưa uống thuốc phá thai, mà là mượn danh nghĩa giải sầu tiêu khiển, lặng lẽ đến Giang Lâm, sinh đứa bé ra.
Mà nhà tổ của Diệp Thừa Trạch ở ngay Giang Lâm, thì ra con của bọn họ đã nhận tổ quy tông từ lâu rồi?
Vậy ông ta dựa vào cái gì, không cho nàng sinh con?
Là vì để cho nàng chết sớm một chút, để nhường chỗ cho người trong lòng ông ta sao?
Ỷ Thúy đã khóc không thành tiếng, vừa khóc vừa nói: "Phu nhân, chuyện này có nên nói cho đại ca ngài không?”
Diệp phu nhân xua tay: "Đại ca vì đạo tặc Tây Nam đã vất vả đêm không ngủ được, ngươi cứ đè chuyện này xuống, trừ ngươi, ta, Y Hồng, tuyệt đối không thể để cho bất luận kẻ nào biết được."
Ỷ Thúy chậm rãi gật đầu, sâu trong lòng cảm thấy thương tiếc cho phu nhân.
Nàng là đích nữ của Đại tướng quân, lão phu nhân lại được đích thân bệ hạ thân phong là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân*. Dù Đại tướng quân không còn, dư uy vẫn tồn tại, hắn sao có can đảm làm những chuyện này?
(*Vợ của quan Nhất phẩm)
Lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói: "Phu nhân, Đường thiếu gia tới thăm phu nhân và tiểu thiếu gia."
Nếu là ngày xưa, Diệp phu nhân nghe thấy cái tên Diệp Kỳ Sâm chắc chắn mặt mày hớn hở.
Sau khi nàng kết hôn chín năm dưới gối không có con, nàng thật tâm coi Diệp Kỳ Sâm là con ruột mà nuôi nấng, từ năm hắn hai tuổi đến quý phủ, suốt ba năm ăn uống sinh hoạt thường ngày, nàng đều cho hắn không thiếu thứ gì.
Nhà mẹ đẻ đưa tới cái gì hiếm lạ cũng đều nhanh chóng cho đứa cháu này ăn trước.
Lúc ấy nàng nghĩ, nếu đời này nàng thật sự không mang thai được, có thể nhận nuôi đứa bé này trên danh nghĩa cũng không tồi.
Năm đó đứa nhỏ này mất đi song thân mới được Diệp lão gia ôm trở về, nói là cho nàng làm bạn.
Hôm nay biết được hắn là con ruột của Diệp Thừa Trạch, trong nháy mắt nàng cảm thấy ghê tởm hơn cả việc ăn mấy vạn ruồi bọ chết.
Giết người cùng lắm là đầu rơi xuống đất, còn đưa thứ đồ chơi này đến cho nàng nuôi là để cố ý ghê tởm nàng sao?
Ỷ Thúy còn chưa biết chuyện này, nàng dò hỏi: "Phu nhân, để đường thiếu gia vào không?"
Diệp phu nhân vừa muốn trả lời, lại nghe thấy đứa bé trong tã lót lẩm bẩm: "Mẫu thân Diệp Kỳ Sâm chính là biểu muội của mẫu thân, biểu muội làm bộ thương nàng không chịu xuất giá, kỳ thật chính là muốn canh giữ ở bên cạnh Diệp Kỳ Sâm. Lão cha khốn nạn nuôi hắn ở bên người cũng là vì tương lai để cho hắn kế thừa tổ nghiệp của Diệp gia, sợ là trước mắt đã bắt đầu lót đường cho hắn nhỉ? Ai bảo Diệp Kỳ Sâm là thần đồng sáu tuổi đã nổi danh khắp kinh thành..."
Diệp phu nhân nghe xong, hừ lạnh một tiếng: "Không cần, sau này cũng không cần để nó tới nữa."
Ỷ Thúy gật đầu, liền ra ngoài đuổi Diệp Kỳ Sâm đi.
Ai ngờ Diệp Kỳ Sâm còn rất gan, ở ngoài cửa lớn tiếng nói: "Quả nhiên thẩm thẩm có con ruột thì không cần Sâm Nhi nữa, cũng đúng thôi, Sâm Nhi vốn không phải con ruột của thẩm, thẩm thẩm không thích cũng là bình thường."
Nhũ mẫu trông coi ngoài cửa khuyên nhủ: "Đường thiếu gia nói vậy có thể làm tổn thương đến phu nhân. Chỉ là phu nhân vừa mới sinh xong, thân thể suy yếu không muốn gặp ngươi. Hơn nữa phòng sinh âm khí nặng, đường thiếu gia là con trai, dương khí sẽ ảnh hưởng đến phu nhân."
Diệp Kỳ Sâm nói: "Vậy sao? Thôi, thẩm thẩm dưỡng sức cho tốt, hôm khác Sâm Nhi lại đến thăm."
Nghe được đoạn đối thoại này, trong lòng Diệp Phỉ Nhiên cười lạnh, Diệp Kỳ Sâm này mới sáu tuổi, lại nói chuyện già dặn như hai mươi sáu tuổi.
Thực tế hắn đích thật là hai mươi sáu tuổi, bởi vì nam chính trong nguyên tác vốn cũng được sống lại.
Cho nên mới có tài hoa khác với người thường. Sống lại mang theo ký ức kiếp trước nên Diệp Kỳ Sâm cũng có một vài chiêu trò, cho nên Diệp Thừa Trạch cực kỳ coi trọng đứa con trai này.
Ngược lại Diệp Phỉ Nhiên trong nguyên tác từ nhỏ đã ốm yếu đen gầy, nhìn không được ưa thích. ( truyện trên app tyt )
Hơn nữa cậu quanh năm sinh bệnh, sách cũng không đọc được, đến sáu tuổi vẫn chưa vỡ lòng.
Sự kém cỏi của cậu càng làm nổi bật điểm tốt của Diệp Kỳ Sâm. Càng so sánh, Diệp Thừa Trạch càng thêm coi trọng đứa con trai này, trực tiếp bỏ qua Diệp Phỉ Nhiên.
Nếu không phải các biểu ca biểu tỷ thường tới thăm, còn thường xuyên đón đi chơi, Diệp Phỉ Nhiên còn không biết bị chèn ép thành cái dạng gì.
Khi mặt trời lặn về tây, Diệp Thừa Trạch cuối cùng cũng trở lại.
Hắn vừa vào phòng sinh liền xin lỗi Diệp phu nhân: "Phu nhân, là ta sai rồi. Hôm nay có một việc khẩn cấp phải do ta tự mình đi xử lý, không thể chạy về cùng phu nhân sinh con, ta xin lỗi nàng rất nhiều."
Thực hiện: Clitus x T Y T
Nói xong ông ta lịch sự chào Diệp phu nhân, lấy ra từ trong người một khối ngọc bội, đặt bên cạnh tã lót Diệp Phỉ Nhiên, nói: "Đây là ngọc bội tổ truyền của Diệp gia ta. Vốn cũng chờ Phỉ Nhi sinh ra sẽ giao cho nó. Hôm nay ta và nàng rốt cuộc cũng có đứa con đầu lòng, phu quân chắc chắn sẽ dốc lòng dạy dỗ thằng bé."
Diệp Phỉ Nhiên hừ hừ: "Khối ngọc này là ông ta tùy tiện mua ở cửa hàng ven đường, còn ngọc tổ truyền thì đeo trên người Diệp Kỳ Sâm rồi."
Diệp phu nhân nghẹn ở trong cổ họng, cũng tỏ ra không có gì chỉ cười: "Lão gia cũng nói rồi, đây chính là trưởng tử, người kế tục Diệp gia nhà các ngươi, chỉ một khối ngọc bội là xong sao?"
Diệp Thừa Trạch làm quan tới tứ phẩm, tuy rằng chức quan không quá vẻ vang, nhưng ông ta là một tay buôn bán giỏi.
Diệp gia vốn xuất thân từ thương nhân, nếu không phải cầu cưới đích nữ của đại tướng quân, cũng sẽ không lăn lộn trên quan trường phong sinh thủy khởi.
Đáng tiếc Tô gia xuống dốc, con trai duy nhất của Đại tướng quân chỉ là võ tướng tam phẩm, không gánh vác được uy phong của đại tướng quân nhất phẩm.
Nhưng mấy năm lúc mới thành hôn kia, Diệp Thừa Trạch đã ăn hết lợi nhuận của Tô gia.
Bởi vì ông ta xuất thân là người đọc sách, Tô đại tướng quân thích nhất là người đọc sách, dốc hết sức lót đường cho hắn, mạnh mẽ đỡ ông ta bước lên mây xanh.
Ngẫm lại những năm đó, lúc nàng và Diệp Thừa Trạch như keo như sơn, ai có thể nghĩ đến, người nọ lại tình tứ ở sau lưng nàng với Tần Uyển Hề?
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Chín năm hôn nhân này, bây giờ nghĩ lại thật sự là chuyện nực cười.
Chẳng qua Diệp Thừa Trạch cũng không yêu Tần Uyển Hề nhiều đến vậy. Chỉ là Tần Uyển Hề dễ điều khiển hơn nàng, trên đỉnh đầu không có phủ tướng quân đè ép, cũng không có Hoàng thái phi thân là cô cô thỉnh thoảng đến thuyết giáo.
Người ông ta yêu là chính bản thân mình, ngoài ra chắc chỉ còn có Diệp Kỳ Sâm - đứa con trai sáu tuổi đã vang danh kinh thành nhỉ?
Diệp Thừa Trạch bên cạnh hình như có chút do dự, Diệp phu nhân lại đúng lúc nói: "Hôm nay Tô thái phi cũng đưa quà mừng tới. Trương ma ma trong cung còn nói thái phi sẽ tự mình tới tặng quà đầy tháng của Phỉ nhi. Phu quân, con trai của chúng ta được lão thái phi coi trọng lắm, còn nói sẽ tìm Hoàng thượng cầu ban ân. Nếu phu quân không để ý, có thể sẽ khiến người ngoài chê cười."
Diệp Thừa Trạch gật đầu: "Phu nhân nói đúng, như vậy đi! Tiền trang thành Nam lợi nhuận có thừa, ngày mai ta sẽ để Kim quản gia chuyển giao đến danh nghĩa Phỉ Nhi. Dù sao cũng là con trai Diệp gia chúng ta, sau này cả gia nghiệp nhà họ Diệp đều là của Phỉ Nhi, cũng không vội."
Tiếng Diệp Phỉ Nhiên châm chọc lại truyền đến: "Ha ha, không vội ở lúc này thôi, ba căn tiền trang ở Thành Nam, có hai căn ông ta định cho Diệp Kỳ Sâm rồi.
Diệp phu nhân tức muốn hộc máu, nội tâm hừ lạnh một tiếng, lại nói: "Phu quân nói đúng, có thể cho Phỉ Nhi ba căn tiền trang này, coi như là không làm mất mặt Diệp gia chúng ta."
Diệp Thừa Trạch đau lòng nhìn về phía Diệp phu nhân, nghĩ thầm ta vốn chỉ định cho một căn, sao thoáng cái đã biến thành ba căn?
Không, làm sao phu nhân biết ông ta có ba căn tiền trang ở thành Nam?
Diệp phu nhân nhìn hắn, hỏi: "Sao vậy? Phu quân không nỡ sao?"
Diệp Thừa Trạch ngượng ngùng đáp: "Được chứ, sao lại không được? Phỉ Nhi của chúng ta được ngàn vạn cưng chiều, tương lai cũng sẽ chấp chưởng tất cả gia nghiệp Diệp gia, giao cho nó sớm, cũng có thể để cho nó rèn luyện từ nhỏ."
Diệp Phỉ Nhiên bắt đầu lay hệ thống ăn dưa, lay nửa ngày rốt cục kinh hỉ kêu lên: "Oa a a, ba căn tiền trang này mỗi tháng thu được ba vạn lượng bạc trắng! Mẫu thân thật là lợi hại, thoáng cái đã cho ta ba vạn lượng!"
Diệp phu nhân hài lòng, nếu đã thất vọng về người đàn ông này, không bằng lấy chút tiền trong túi ông ta đi!
Để một ngày nào đó hòa ly, nàng cũng có năng lực dưỡng dục con nhỏ.
Nhìn con nhỏ ngủ say bên cạnh, Diệp phu nhân như được lên dây cót, sau khi uống một chén canh sâm cũng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Ỷ Thúy lại mang đến tin tức mới: "Những gì phu nhân bảo ta điều tra ta đều đã điều tra qua, biểu tiểu thư đích xác đã mua nhà ở bên ngoài với lão gia. Mỗi tháng lão gia sẽ đi ra ngoài mười mấy lần, đều là để... cẩu thả cùng biểu tiểu thư."
Có lẽ hôm qua bị kích thích quá mức, hiện giờ Diệp phu nhân nghe được bất luận tin tức gì đều bình tĩnh.
Chỉ là nàng rất để tâm đến phương diện ăn mặc, không hề dùng đồ của Diệp phủ nữa, mà là dùng đồ nàng mang đến từ nhà mẹ đẻ.
Tần Uyển Hề ở Diệp phủ bảy năm, Diệp phu nhân cũng tín nhiệm ả ta, để ả giúp đỡ quản lý gia đình, nói vậy cũng là do nàng dung túng nên mới khiến ả càng thêm không sợ?
Diệp phu nhân khó có thể tưởng tượng, nếu mình chết, về sau con của mình sống như thế nào, nó có còn đường sống sao?
Vì vị trí Diệp phu nhân này, Tần Uyển Hề đã dám hạ mật chim công cho nàng, huống chi là một đứa nhỏ tay trói gà không chặt.
Đứa bé trong tã lót duỗi người, một đêm ngủ yên, vừa tỉnh lại đã bị nhũ mẫu ôm đi cho uống sữa, ai ngờ đứa nhỏ này lại không chịu uống.
Không còn cách nào khác, Diệp Phỉ Nhiên vẫn không chấp nhận được chuyện linh hồn hai mươi tuổi lại phải uống sữa người, liền tự mình đổi một hộp sữa bột cho trẻ sơ sinh trong khu mua sắm.
Ngày hôm qua khổ cực ăn dưa nguyên ngày mới được ba đồng tiền dưa, mua xong hộp sữa lại trắng tay.
Cũng không biết hệ thống điều chỉnh kiểu gì, lúc cậu bị ôm đi đút sữa sẽ tự động điều chỉnh thành bình sữa, cũng nhân tính đấy.
Uống sữa xong, Diệp Phỉ Nhiên ợ một cái, duỗi lưng lại bắt đầu ăn dưa mới.
Quả nhiên lại có dưa mới đến, cậu đọc đề mục hót hòn họt: "Cái gì? Đại biểu tỷ nghị thân, là con trưởng Hà gia? Tên này chẳng phải nhìn văn tao nho nhã, thực tế lại có khuynh hướng bạo lực gia đình sao? Biểu tỷ xuất giá một năm đã bị ngược đãi đến chết... Ôi này này này..."