Tiếng nói lanh lãnh chanh chua dưới sự bất chợt im lặng của mọi người mà vang to hơn mức tưởng tượng, tay của Mortimer đang đưa lên giữa không trung đột nhiên ngưng lại.

Cậu nhóc ngồi quay lưng lại với người kia nên phải xoay người đứng dậy, đối diện ánh mặt lạnh nhạt của Mortimer khiến người kia không khỏi rụt người im bật.

Giọng nói khi nãy cũng chẳng phải ai xa lạ, Miranda Libert thấy Mortimer quay lại liền giật mình, chuông báo động trong lòng cô ta liền vang lên.

Hỏi người đang ngồi ở đây có mấy ai dám chọc giận vào 'chó điên' nhà Grosvenor đâu cơ chứ, sự tích mấy tháng trước cặp sinh đôi trong tập huấn mùa hè đạp lên đám đàn anh năm tư dành chiến thắng huy hoàng thế nào giờ vẫn còn đang lưu truyền trên tinh võng đấy thôi.

Sự điên cuồng trong cách điều khiển cơ giáp của cậu nhóc Mortimer khiến đám người này không khỏi nuốt nước bọt, bọn họ vừa sợ hãi lại vừa hâm mộ trước tài năng và thiên phú đấy, có người còn lén lút ở sau lưng đặt cho cậu nhóc biệt danh chó điên nhà Grosvenor.

Bên phía Mervyn, cậu nhóc lại nhàn nhã ăn xong miếng cuối cùng mới thả nhẹ chiếc nĩa xuống, tiếng va chạm của hai món kim loại chạm vào nhau nghe chói tai vô cùng, cậu nhóc vừa lau miệng vừa đứng dậy.

Người xung quanh liền không khỏi hít một ngụm khí lạnh trong lòng nhìn thoáng qua Miranda Libert đang không ngừng run rẫy, hay thật đấy có kẻ ngu ngốc một lần chọc liền chọc vào cả hai kẻ điên.

Người còn lại của cặp sinh đôi, Mervyn Grosvenor là một chiến thuật gia thiên tài, cậu nhóc lạnh nhạt nhìn rõ mọi thứ đang hiển hiện trên chiến trường mình đối mặt.

Chiến thuật đầy bẫy chết, ngươi tìm ra một đường sống cậu nhóc vẫn có thể lần nữa đẩy ngươi vào ngõ cụt tiếp theo, một số đàn anh năm tư trong trận chiến đó đã nói rằng:

[Nếu lúc ấy là chiến trường thật sự, thứ chúng tôi để lại chính là mạng sống của mình, Mervyn Grosvenor là một chiến thuật gia thiên tài, chiến thuật của cậu ấy vô cùng nham hiểm.]

Cũng có người nói cặp sinh đôi nhà Grosvenor chính là một thể tương thông, như thể có thần giao cách cảm, chỉ cần điều mà Mervyn muốn, cậu nhóc chẳng cần lên tiếng Mortimer đã thay anh trai mình thực hiện xong tất cả.

Không khí trong căn tin im lặng đến cực điểm, có người còn nghe được cả tiếng tim đập của người bên cạnh.

Giữa lúc ấy, một giọng nói ấm áp vang lên: “Mortimer ngồi xuống, em còn chưa dùng xong bữa cơm.”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía cậu, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người Mortimer thật sự nghe lời cậu mà ngồi xuống cầm nĩa lên tiếp tục ăn, cậu đưa tay xoa nhẹ tóc cậu nhóc thay cho lời khen ngợi.

Thấy mọi người lại đưa ánh mắt đến Mervyn, cậu mỉm cười nhìn qua cậu nhóc: “ Em đi mua cho anh hai hũ kem nhé.”

Mervyn khẽ nhíu mày, mắt cậu nhóc hơi híp lại trong bộ dáng rất không vui, thấy môi cậu nhóc hơi mấp máy mọi người tưởng cậu nhóc sẽ cãi lại không thì ít nhất sẽ nói gì đó như là 'sao anh không tự đi?' chẳng hạn.

Nhưng đợi nữa ngày cũng chỉ nghe được mấy từ đầy phân vân: "Bác sĩ bảo anh không được ăn đồ lạnh..." Mervyn khẽ dừng một chút lại nói tiếp: “Chỉ ăn một chút thôi nhé.”

Thấy cậu gật đầu cậu nhóc mới xoay người đi mua, cậu đưa cho Galvin một hũ, còn cậu thì thật sự chỉ ăn một chút, số còn lại cậu đưa cho cặp sinh đôi sử lý nốt.

Galvin ngồi bên cạnh chứng kiến mọi thứ, vừa ăn kem vừa như thay lời của tất cả mọi người có mặt ở đây, đưa tay tạo dấu like hướng phía cậu: “Flynn à, cậu thật trâu bò.”

Sau khi ăn xong đứng dậy, cậu đưa mắt nhìn một vòng liền phát hiện đám người Miranda Libert không biết đã rời đi từ bao giờ, Mervyn thấy động tác này của cậu liền hỏi: “Bọn họ gây khó dễ cho anh à?”

Nghe đến Mortimer liền xoay người lại, khó chịu nói: “Bọn họ dám khi dễ anh sao? Khi nãy anh để em qua 'chào hỏi' bọn họ là được rồi.”

Cậu dịu dàng mỉm cười đưa tay xoa đầu cặp song sinh nói: “Sao phải lãng phí thời gian cho mấy người không quan trọng, có lẽ IQ và EQ của họ bị cắt theo dây rốn rồi nên mấy đứa không cần quá để tâm.”

Cậu xoay người đi trước vui vẻ rời khỏi căn tin, ba người sau nhìn nhau như hiểu ý bật cười cũng rời đi theo.

Sự việc chấn động ở căn tin phía Tây nhanh chống lan rộng ra khắp đại học Augustine, có một số người vì tò mò cũng chạy đến khoa điều chế hương nhìn cậu một cái, sau đó lại điêu đứng vì nhan sắc của cậu.

Hình ảnh ngày hôm ấy cậu dịu dàng mỉm cười xoa đầu cặp song sinh không biết ai chụp được đăng lên nhanh chóng hot khắp các diễn đàn trên tinh võng, song đó cũng có mấy kẻ không biết điều đăng bài bôi xấu cậu.

Chỉ là cậu lại chẳng quan tâm đến, ba tháng cứ thế trôi qua nhanh chóng, lịch trình hằng ngày của cậu ngoài đến trường những ngày có tiết thì chính là nằm ì ở trong phòng đọc tài liệu không thì chốn trong phòng thí nghiệm ở nhà kính để điều chế hương liệu.

Sau khi nhà kính hoàn thành, theo mong muốn của cậu Leon và Nolan đã đem rất nhiều hạt giống hoa trên khắp các tinh cầu khác nhau về, cha cậu đã mời cho cậu một chuyên gia chuyên ngành thực vật về để ươm mầm trồng cho cậu.

Hôm nay là thứ tư, theo lịch thì chuyên gia sẽ đến để chăm sóc cho hoa trong nhà kính, cậu vì yêu thích nên thời gian qua đã theo người đó học rất nhiều thứ, kỉ năng trồng và chăm sóc hoa đã tăng lên không ít.

Người phụ nữ đẩy cửa đi vào, thấy cậu đang im lặng ngắm hoa thì cung kính cúi đầu: “Rất hân hạnh khi được gặp lại người thiếu gia Flynn.”

Cậu mỉm cười đứng dậy, đi lại gần người phụ nữ lễ phép mỉm cười: “Tôi cũng rất vui khi gặp lại cô, cô Sofia.”

Sau đó dưới sự chỉ dẫn của Sofia cậu thuần thục cắt tỉa những lá đã ngã vàng, lá héo xong lại theo cô ấy cắt những bông hoa vừa đang lúc nở đẹp nhất xuống.

Sofia có chút tiếc nuối: “Còn đẹp thế này mà hái xuống uổng thật đấy.”

Cậu khẽ mỉm cười, có chút tinh nghịch đùa: “Lúc cô nhận tinh dầu từ tôi lại chẳng thấy cô tiếc nuối đến thế.”

Sofia nghe thấy thế liền cười rộ lên, đôi mắt cô cong lên tựa trăng lưỡi liềm đáp: “Haha.. cậu đừng nói tôi thế chứ. Nếu mà không có mấy lọ tinh dầu đó tôi cũng chẳng cho cậu hái hoa xuống đâu.”

Cậu nghe đến còn bật cười, nhớ lại lần đầu sau bao khổ cực ươm mầm chờ cây lớn cuối cùng Sofia cũng đợi được quả ngọt của mình khi bông hoa Bitiliona lần đầu tiên nở rộ.

Hoa Bitiliona theo cảm nhận của cậu có mùi hương gần giống mùi hoa hồng đến 79% nhưng vẻ ngoài lại mang hình hài gần giống với hoa thược dược, cậu cảm thấy hơi tò mò nên đã hái xuống muốn đem vào phòng thí nghiệm coi thử.

Ấy thế mà khi ấy Sofia liền như phát điên mà muốn lao vào đấm nhau với cậu, cô ấy sau đó còn thút thít bảo có cảm giác cậu đang chia lìa mẹ con bọn họ.

Sofia yêu hoa như sinh mạng nhưng sau khi nghe cậu đem vào điều chế hương thì đột nhiên phấn chấn lên còn hỏi rằng nếu thành công có thể cho cô ấy xin một lọ được không.

Về sau mới biết lọ tinh dầu ấy dành cho người bạn thanh mai của cô, người kia sau khi bị thương nghiêm trọng vì trận chiến với chủng tộc dị biệt thì suối tinh thần gần như sụp đổ, dù được cứu sống nhưng lại sống trong đau đớn đã ba năm.

Lúc ấy cậu liền chạy vào phòng thí nghiệm được giấu sâu trong nhà kính gấp rút hoàn thiện lọ tinh dầu nữa đem ra giao cho cô.

“Thiếu gia Flynn... Thiếu gia Flynn... Flynn cậu đừng vặt nữa, vặt nữa là cây sẽ trụi lá luôn đó”

Sofia kêu làm cậu giật mình quay sang, lúc này mới biết hoá ra vì suy nghĩ quá sâu nên đã vô thức vặt gần sạch lá cây Riom từ lúc nào.

Cậu cười xấu hổ: “Xin lỗi, tôi suy nghĩ thường sẽ vô thức làm gì đó.”

Sofia liền thở dài một hơi, lắc đầu ngao ngán: "Về sau cậu có suy nghĩ gì thì né 'tụi nhỏ' ra không là tôi đem cậu lên dàn thiêu thiêu sống đấy." Xong lại quay ra như muốn khóc tới nơi: “Ôi bé Riom đáng thương của mị, khó khăn lắm mới mọc ra được vài lá đã bị phường ác ôn nào đó vặt sạch.”

Cậu nghe đến chỉ có thể bất lực im lặng, vào lúc này Mortimer đẩy cửa bước vào trên tay còn cầm theo một khay bánh và trà: “Anh trai và cô Sofia chắc đói rồi nhỉ? Em có đem trà và bánh đến đây ạ.”

Nhịp sống của cậu thời gian kế tiếp vẫn trôi qua hằng ngày như thế.

 

Trên bàn ăn giọng nói có chút bất ngờ của Nolan vang lên: “Tiệc tối của gia tộc Halias ạ?”

"Ừm" Cha cậu vừa lau tay vừa nói: “Cha nhận được thư mời từ chú Arnold của mấy đứa, cậu ấy bảo rằng là tiệc tối cũng như giới thiệu vị hôn phu của Orson.”

Cậu im lặng dùng bữa nghe đến đây gần như không tin vào tai mình nữa rồi, bởi vì bữa tiệc hôm ấy chính là lúc bắt đầu cốt truyện trong tiểu thuyết góc, khi mà đồng thời cùng lúc năm nam nhân của Galvin gặp được cậu ấy.

Cũng trong chính bữa tiệc này, 'Flynn Grosvenor' phát hiện ra Otis Greville luôn chăm chú nhìn Galvin, từ ấy bắt đầu chuỗi chơi ngu đầy thảm hại của cậu ta trong tiểu thuyết.

Cậu có chút e dè chuẩn bị bảo mình sẽ không đi thì Mortimer đột nhiên hưng phấn lên, cậu nhóc hí hửng nói: “Đúng rồi, lâu rồi anh ba chưa đến mấy bữa tiệc như thế này nên sẵn đây đưa anh ấy đi thư giản đầu óc luôn, biết đâu anh ấy lại nhớ ra được thứ gì thì sao.”

Còn chưa đợi cậu lên tiếng phản đối Mervyn và Nolan đồng loạt gật đầu, Leon cũng lên tiếng: “Cũng đúng, từ lúc em ấy mất trí nhớ đến giờ đều ru rú ở nhà không thì chỉ đến trường gần như ít đi đến mấy bữa tiệc giao lưu kiểu này, nên đi.”

Sau đó cha mẹ cậu cũng gật gù tán thành, cậu đột nhiên cảm thấy Mortimer không còn là em trai đáng yêu của cậu nữa.

Cậu giận dỗi dùng nĩa chọc chọc vào miếng thịt trước mặt xong một ý nghĩ nảy ra trong đầu cậu, chỉ cần cậu tránh xa đám người đó ra là được mà không phải sao.

Dùng góc nhìn của người thứ ba đứng nhìn trò vui của bọn họ thì còn gì bằng, vì thế cậu cũng quyết định, đi thì đi sợ cái chó gì mà không dám đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play