Nhân loại sau khi sở hữu tinh thần lực liền mạnh lên trông thấy nhưng kèm với đó là căn bệnh biến động tinh thần lực quái ác, người mang tinh thần lực cấp càng cao khi bệnh này chịu đau đớn càng lớn.
Thuở đầu nhân loại chỉ có thể nhìn người thân mình hoặc mình chịu đau đớn đến chết, trong nước mắt khi nhìn bạn đời mình đang chết dần chết mòn vì căn bệnh, Dante Neville - người được mệnh danh là điều chế sư đại tại đã tìm ra được con đường sống cho bạn đời mình cũng như nhân loại lúc bấy giờ.
Lúc ấy nhìn bạn đời chịu đau đớn Dante Neville đã nhớ đến lọ tinh dầu chứa vỏ cây Bitte vừa được ông chiếc xuất ra, nó có thành phần giúp an thần nên ông chỉ muốn thử một chút, dù không giảm đau nhưng ít nhất có thể giúp bạn đời ông ngủ được một chút.
Ba tiếng sau bạn đời ông tỉnh dậy cảm giác đau đớn đã giảm đi rất nhiều, tuy vẫn còn âm âm nhưng cũng đỡ hơn cảm giác đau đớn tựa như ngàn cây dao đang xẻo lấy từng chút tinh thần lực cuồng cuộn của người ấy.
Sau đó ông dùng thử rất nhiều loại thực vật còn sót lại của Địa Cầu Cổ hay của tinh cầu Augustus để chiết xuất tinh dầu cho bạn đời dùng nhưng hiệu quả cải thiện không cao, ông lại nghĩ đến cách điều chế nhiều hương lại với nhau.
Dante Neville báo mọi chuyện lên cho chính phủ, chính phủ liền triệu tập gấp những người có thiên phú tạo thành một đoàn đội hỗ trợ cho ông.
Sự thật đã chứng minh mọi cố gắn của ông đã được đền đáp khi mà sau đó bạn đời của ông sống đến năm 76 tuổi mời từ giã cõi đời.
Còn ông sau khi đó được chính phủ ban tặng danh hiệu điều chế sư đại tài.
Nghề điều chế hương từ ấy nổi lên như diều gặp gió, chỉ là không phải ai cũng có thiên phú để có thể học được.
Khi hai người sinh đôi từ tập huấn mùa hè về cũng đã gần đến ngày nhập học, cậu vì muốn chuyển ban nên trước nữa tháng nhập học phải tham gia một cuộc thi.
Cậu chọn chuyển sang ban hậu cần khoa điều chế hương, vì là sở trường nên dù có nhập học ngang cậu vẫn ngang nhiên cầm con điểm 187/200.
Khoa điều chế hương được coi là một khoa khó vào ngang ngửa khoa điều khiển cơ giáp của ban chiến đấu, khi điểm sàn khoa điều khiển cơ giáp là 170/200 còn khoa điều chế hương là 168/200.
Sau khi nhập học, điểm số của cậu được công bố ra không khỏi gây ra một trận xôn xao, có người ác ý còn bảo cha cậu bỏ tiền ra mua điểm số cho cậu.
Do cơ thể yếu nên khi còn học ở ban chiến đấu cậu cũng không sở hữu được điểm số ưng ý dù điểm lý thuyết cậu cũng tầm khá.
Lúc cậu bước vào khoa điều chế hương không khỏi có những ánh mắt coi thường hướng về cậu, cũng có một số người thốt lên đầy kinh ngạc, cậu chỉ xem như không thấy đi vào ngồi xuống hàng ghế thứ tư tính từ bục giảng lên.
Phía sau câu liền vang lên tiếng nói xem thường: “Nhà ai đó giàu thật ấy, hết bỏ tiền vào khoa số liệu cơ giáp giờ học ngu bị đuổi khỏi đó liền bỏ tiền để vào khoa điều chế hương, sao cùng là con người mà người ta sướng thể nhỉ.”
Kế đó cũng có giọng người con gái khác nói chen vào: “Đúng ấy, đời thật lắm bất công. Người ta chẳng cần tí có đầu óc gì chỉ cần bỏ chút tiền đã có thể ngang nhiên đi vào còn tụi mình chỉ có thể cực nhọc học hành để giành lấy cơ hội mà thôi.”
Người khác lại chen vào, giọng nói mang cả mười phần giễu cợt: “Ai biết được, lỡ người ta không dùng tiền mà dùng tài nguyên có sẵn thì sao, cái mặt với cái thân hình đó mà uốn éo hai cái lại chả có vô số lão già mất nết thèm chảy dãi, há há há.”
Cậu lạnh nhạt xoay người nhìn kẻ vừa mới lên tiếng, kẻ đó như chột dạ mắng: “Nhìn cái mẹ gì?”
Cậu cười khẽ, tựa ánh trăng đêm nhẹ nhàng giọng nói cất ra lại ấm áp tựa thái dương: “Sau này ra đường nhớ đeo rọ mõm vào nhé, chó ngoan không cắn bậy.”
Tên kia điên tiết đứng bật người dậy, tay đập xuống bàn thì vừa hay là lúc giáo sư đứng tiết tiến vào, giáo sư nhìn tên đó hỏi: “Các cô cậu đang muốn làm loạn cái gì? Cậu kia ngồi xuống ngay cho tôi.”
Đại học Augustine cậu đang theo học có quy định vô cùng nghiêm khắc, nghiêm cấm các bạn học gây sự đánh nhau nếu vi phạm liền sẽ bị đuổi học.
Nên dù có đang tức giận tên kia vẫn cắn răng ngồi xuống, cậu vẫn có thể nghe loáng thoáng tiếng chửi rủa của hắn.
Người ngồi kế cậu im lặng nảy giờ liền lén lút kéo nhẹ tay áo cậu, giơ tay làm dấu like.
Cậu mỉm cười rồi gật đầu thay cho lời cảm ơn, người ngồi kế cậu là một thiếu niên có bộ dáng thanh tú, da dẻ trắng hồng, mái tóc màu nâu hạt dẻ được cắt tỉa gọn gàn, mắt bồ câu tạo cảm giác cậu ấy là một người trung thực, đôi con ngươi màu xanh lá tựa sao sáng giữa trời đêm, mũi và môi nếu nhìn sơ qua thì có vài phần giống cậu… nhỉ.
Tả đến đây tim cậu không khỏi nhảy lên một phát, cậu cảm thấy sai sai rồi đó... :))
Người nọ lên tiếng, giọng nói trong trẻo tựa như sương sớm mai lại khiến cho cậu lạnh sống lưng: “Chào cậu, mình là Galvin Neville, rất vui khi được học chung khoá với cậu.”
Trong lòng cậu chửi bậy đã không biết bao nhiêu lần, cậu đã cố gắn tránh xa cốt truyện hết mức có thể nhưng lại quên mất một chuyện, nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết này - Galvin Neville chính là một thiên tài được các giáo sư khoa điều chế hương hết mực cưng chiều.
Cũng chính là hậu duệ của điều chế sư đại tài Dante Neville.
Cậu lúc này cảm thấy chuyển vào khoa điều chế hương là quyết định ngu ngốc nhất hai kiếp sống của cậu.
Thấy cậu vẫn im lặng người nọ khẽ mím môi, tính ngồi ngay ngắn lại liền nghe giọng nói mềm nhẹ ấm ấp của cậu: “Chào Galvin, tôi tên là Flynn Grosvenor, cũng rất vui vì được gặp cậu.”
Giáo dưỡng được rèn luyện từ đời trước không cho cậu thất lễ nên đành phải mỉm cười đáp lời, trong lòng lại mệt mỏi thở dài một hơi.
Tiết học một tiếng ba mươi phút nhanh chóng trôi qua, dù đã trễ mất hai năm học cậu vẫn dễ dàng tiếp thu kiến thức mới.
Ngay mấy ngày đầu xuyên đến đây cậu đã có ý định chuyển khoa nên suốt hơn hai tháng qua đã cố gắn tiếp thu những kiến thức mà cậu thiếu hụt, đôi khi cậu không khỏi cảm tạ trời đất vì dù cơ thể này hay cơ thể trước cậu đều sở hữu bộ não dễ tiếp thu thông tin hơn bất kì ai.
Cậu thu dọn đồ đi ra đến cửa liền thấy giáo sư đang đứng chờ cậu, cậu lễ phép cúi đầu: “Giáo sư Wellesley.”
Giáo sư Wellesley tên đầy đủ là Ralph Wellesley, nữa tháng trước cùng với ba giáo sư nữa đã canh thi khi cậu tham gia thi chuyển ban nên cậu điểm số cậu thật hay không ông là người rõ nhất.
Giáo sư Wellesley ân cần quan tâm cậu: “Em có hiểu bài giảng không? Có gì không hiểu cứ tìm thầy nhé, đừng có ngại gì cả.”
Cậu mỉm cười gật đầu, qua lại thêm vài câu, giáo sư Wellesley liền rời đi trước, ba kẻ khi nảy nói xấu cậu đi đến, một kẻ đi ngang qua còn cố ý huých vào vai cậu sau đó ngang nhiên rời đi.
Galvin Neville vừa hay đi thấy cảnh này liền dừng lại, lo lắng hỏi thăm: “Cậu có sao không?”
Cậu liền mỉm cười lắc đầu nhìn theo ba kẻ kia, Galvin Neville nhìn theo: “Cậu cứ kệ bọn họ đi, lúc đầu nhập học tớ cũng bị bọn họ nói như thế, một thời gian là được rồi.”
"Ừm. " Cậu gật đầu, đang cố load thông tin mình vừa nhận được.
Nếu theo cách nói của cậu ấy thì tính từ bên trái qua cô gái có mái tóc vàng chính là Miranda Libert, người con trai với mái tóc cam là Neil Patriot và người còn lại với thân hình thấp bé là Soviet Woft - ba pháo hôi đầu tiên bị Otis Greville xử lý sau khi anh ta phát hiện ra mình yêu Galvin Neville.
Bọn họ tự nhận mình là bộ ba thiên tài của khoa điều chế hương và luôn cảm thấy những người gia đình có tiền vào được khoa điều hương đều là gia đình bỏ tiền để đưa vào, còn chính mình là nổ lực mới có được.
Bọn họ luôn tự cho mình cái quyền phán xét những kẻ như thế, ai mà phản bát lại hay mách giáo sư thì chính là đang ỷ thế hiếp người, còn mình là những kẻ lương thiện chỉ đang nói lên sự thật.
Nghĩ một hội cậu liền quyết định ném mấy kẻ phiền phức đó ra sau đầu, chiều nay cậu còn một tiết nên quyết định đến căn tin phía Tây ăn cơm vì theo kí ức đồ ăn ở đó ăn ngoan hơn ba khu còn lại và giờ nó cũng gần toà nhà khoa điều chế hương.
Cậu quay lại nhìn Galvin: “Tôi tính xuống căn tin dùng cơm, cậu có đi luôn không?”
Thấy Galvin gật đầu, cậu liền xoay người đi, khi xuống đến tầng trệt cậu liền thấy hai thân ảnh đang tựa tường đợi cậu.
Mortimer thấy cậu xuống liền chạy bước nhỏ đến, đưa tay đón lấy túi đựng đồ của cậu: “Anh ơi, học có mệt không?”
Cậu dịu dàng nhìn nhóc em, sau nữa tháng tiếp súc cậu liền biết điểm khác nhau của cặp sinh đôi mà không cần phải nhìn vào màu tóc, Mervyn có phần điềm tĩnh và dịu dàng còn Mortimer lại có phần năng động và tinh nghịch hơn.
Cậu đưa tay xoa tóc Mortimer, đợi Mervyn đang từ từ đi lại cũng lập lại hành động như vậy.
Thấy cả hai đang nhìn về người đứng cạnh cậu liền lên tiếng giới thiệu: "À đây là Galvin Neville, bạn chung khoa anh vừa mới quen." Lại xoay qua nhìn Galvin, nhìn cậu ấy đang chăm chú nhìn cậu mới mỉm cười nói tiếp: “Còn đây là hai nhóc em của tớ, nhóc tóc đen tên Mervyn, nhóc tóc xanh tên Mortimer.”
Galvin Neville mỉm cười thân thiện: "Chào cả hai nhé." Mervyn và Mortimer cũng cúi đầu: “Chào anh ạ, mong anh trên lớp có gì chiếu cố đến anh trai em ạ.”
Rồi cả bốn người vừa đi xuống căn tin vừa nói chuyện, khi cả bốn bước vào căn tin phía Tây liền không biết bao nhiêu ánh mắt hiếu kì hướng đến.
Ai mà không biết hậu nhân của điều chế sư đại tài Dante Neville - Galvin Neville, còn đôi song sinh nhà Grosvenor - tân sinh chiêu bài của khoa điều khiển cơ giáp năm nhất, ấy vậy cậu đứng giữa hai bên lại khiến bọn họ cảm thấy không hoà hợp - bình hoa di động nhà Grosvenor, không có gì ưu tú ngoài vẻ xinh đẹp kiều diễm kia.
Cặp sinh đôi để cậu và Galvin tìm chổ ngồi còn cả hai lại đi lấy cơm, Mervyn còn ân cần hỏi thăm những món mà Galvin không ăn được.
Cả hai chọn một bàn ăn ngay cửa sổ cũng là khu vực đón nắng tốt nhất trong nhà ăn, chẳng đợi bao lâu cậu thấy cặp sinh đôi đã lấy xong đồ ăn, chưa đợi cậu đứng lên cả hai nhìn một vòng liền đi đến chổ cậu.
Cậu có lẽ đã quên ngoại hình của mình nổi bật như thế nào, trong khi bốn người vừa ăn vừa nói chuyện trong không khí yên ả, mọi người xung quanh liền không khỏi cảm thán trước nhan sắc kinh diễm của bốn người, đặc biệt nhất là cậu.
Trong tiếng bàn tán xôn xao một giọng nói chanh chua thốt lên rõ to: “Xinh đẹp mà méo có não thì được cái tích sự gì? Đã ngu còn cố làm mình nổi bật.”