Cuối cùng cái ngày mà cậu không muốn nó đến cũng đã đến, tiệc tối nhà Halias.
Sau khi dùng bữa trưa, tầm khoảng một giờ đoàn người nhà thiết kế và nhà tạo kiểu được mẹ cậu mời đến để chỉnh trang lại cho ba đứa con trai nhỏ tiến vào.
Kể từ lúc ấy giọng nói uồng ấp* của nhà thiết kế vang lên không ngừng đã được ba tiếng, mỗi bộ đồ được đem đến đây khi được khoác lên trên người cậu đều khiến ông ấy hài lòng.
*Giọng nói uồng ấp đề cập đến những giọng nói ồn ào, đôi khi sâu. Đây là những loại giọng nói có thể ngay lập tức cắt qua tiếng ồn.
“Ôi anh hùng Augustus đáng kính của tôi ơi, ngài mau nhìn xuống mà xem kiệt tác vĩ đại có một không hai này đi, sự xinh đẹp này thật làm tôi điêu đứng.”
Cảnh này khiến cậu nhớ đến mấy ngày trước khi nhà thiết kế đến đây lấy số đo của cả nhà, ông ấy đã không ngừng khen ngợi và say đắm trước cơ thể của cậu, còn bảo cậu chính là nàng thơ, là những nữ thần Muse được nhắc trong các trang sách cổ của Địa Cầu Cổ.
Với đôi mắt đan phượng rạn rỡ, mái tóc trắng như những rợn sóng lăng tăng, bờ vai thon gầy, vòng eo nhỏ nhắn, đôi chân dài, khiến những người xung quanh không khỏi chăm chú nhìn.
Sau một hồi chọn lựa, nhà thiết kế quyết định chọn cho cậu một áo sơ mi trơn màu xanh lục, cổ áo gắn thêm một ghim cài hình hoa Sonalia, trên hai bắp tay chỉ có tí thịt của cậu đeo thêm dây đai định hình làm bằng da, quần tây đen trang nghiêm phối thêm một đôi giày da mũi tròn.
Chính nhà thiết kế sau khi thấy cậu bước ra khỏi phòng thay đồ vẫn không cầm lòng được mà nói rõ to: “Ôi thiếu gia Fynn xinh đẹp của tôi ơi, bữa tiệc đêm nay ngài chính là tâm điểm của mọi ánh nhìn.”
Cậu nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, dù không muốn công nhận vì sợ bị nói là tự luyến nhưng thật sự cậu bây giờ rất đẹp.
Tuy vậy cậu vẫn câu nệ nói một câu: “Tôi không cần trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn, vì hôm nay tôi không phải là nhân vật chính...”
Chưa đợi cậu nói xong, nhà thiết kế đã ra hiệu cho mấy người đang đợi đằng sau đi lại kéo cậu ngồi xuống bàn trang điểm đã đặt sẳn.
Cậu thấy có người đưa tay tới trước mặt liền hoảng sợ đưa tay giữ lấy: “Mọi người đang làm gì thế ạ?”
Một cô gái trong đó vui vẻ bật cười: “Chúng tôi chuẩn bị tạo kiểu tóc cho ngài.”
"Không cần đâu ạ..." Cậu càng luống cuống tay chân muốn từ chối cô gái kia càng giữ chặt bả vai cậu, mỉm cười đáp: “Cần chứ ạ, thiếu gia Nolan đã ra lệnh thì chúng tôi phải làm cho thật đàng hoàng.”
Theo cảm nghĩ của cậu rằng phải lâu thật lâu sau đó cậu mới được rời khỏi phòng.
Nolan đang ngồi dùng trà ở ghế sofa dưới phòng khách thấy cậu từ trên lầu đi xuống liền vui vẻ đứng dậy đi tới, trước mặt cậu đi qua đi lại hai vòng liền không khỏi cảm thán: “Bảo bối nhà ai mà dễ thương thế này nhỉ!”
Mái tóc dài của cậu được nhà tạo kiểu tết một phần rồi buộc thành đuôi ngựa, trên mặt cậu lúc này còn đeo thêm một chiếc kính gọng vàng, một sợi dây mảnh được mắc hai bên bản lề.
Vừa hay đúng lúc Leon đi xuống, anh cũng gật đầu tán thành: “Ừm, rất dễ thương.”
Cậu thật sự câm nín mà nhìn cả hai, trần đời ai lại khen một nam thanh niên đã hai mươi hai tuổi đầu là dễ thương cơ chứ, cậu muốn reset, cậu muốn đổi anh trai.
Ba người đợi thêm tầm mười phút thì cặp sinh đôi mới xuống, cậu nhìn qua cả bốn người, Leon nhìn trưởng thành trong bộ suit 3 mảnh đen sọc đầy lịch lãm được cắt may tỉ mỉ làm hiện rõ cơ thể săn chắc của anh.
Nolan là kiểu người bận đồ thì thấy ốm mà cởi ra thì lại nhìn có da thịt, anh lúc này tao nhã với áo sơ mi trắng cùng áo gile xanh đen, quần tây xanh đen tôn lên đôi chân dài của anh.
Cặp sinh đôi cũng chọn bận áo sơ mi như cậu nhưng của Mervyn cậu nhóc chọn màu ghi đầy nhã nhặn phối thêm ghim cài hình cánh chim gắn đá ruby huyết bồ câu và Mortimer chọn màu xanh navy đầy phong cách, trên tai trái của cậu nhóc còn đeo thêm một chiếc khuyên tai đính đá ngọc hải lam.
Cậu nhìn quanh một hồi mới phát hiện cha mẹ mình từ lúc đưa đoàn người vào liền không thấy đâu nữa, Leon khẽ đưa tay xoa đầu cậu: “Lúc chiều cha và mẹ có việc đã ra ngoài, họ bảo xong việc sẽ tự đến bữa tiệc trước chúng ta khi nào xong đến sau cũng được.”
Sau khi chào hỏi đôi câu khách sáo với đám người nhà thiết kế, cả năm người liền đi lên một xe bay cỡ lớn, bên trong khoang xe rộng rãi hơn xe bay của cậu, dư sức cho năm người bọn họ ngồi thoải mái.
Điều khiển là người máy chuyên lái xe bay của Leon, khi cả năm người đã vào chổ ngồi giọng nói máy móc mới lên tiếng: “Thưa chủ nhân và các vị thiếu gia, lịch trình của chúng ta xuất phát từ biệt thự gia tộc Grosvenor đến nơi tổ chức tiệc của gia tộc Halias. Giữa chừng chúng ta có ghé vào đâu nữa không ạ?”
Leon vừa vào chổ đã mở quang não lên để sử lý công việc, anh vừa đọc văn bản bên trong vừa nói: “Đến trụ sở công ty đón thư ký Peserus.”
Mortimer nghe đến thoáng khó hiểu, có chút phân vân nên quyết định hỏi: “Chúng ta đến tiệc nhà chú Arnold mà cũng cần đem theo thư ký Peserus sao ạ? Cũng đâu phải mấy bữa tiệc xả giao làm ăn anh hay đi đâu?”
Sau lời của Leon xe bay liền được khởi động mặc kệ thắc mắc của Mortimer, Leon đưa tay nhấn vào phê duyệt một văn bản lên tiếng giải thích: “Anh và Nolan sẽ phải đi xã giao, Flynn tuy đi nhiều nhưng em ấy hiện không còn nhớ gì trong khi đó em và Mervyn lại ít đi những bữa tiệc thế này nên anh không yên tâm về mấy đứa. Có Elias đi theo anh sẽ yên tâm hơn, cậu ấy sẽ biết cần làm gì vào lúc nào.”
Nghe đến đây cả phòng xe cảm thấy ý kiến này cũng được nên chấp nhận, còn về phía vị thư kí kia cậu chẳng có quá nhiều ấn tượng kể cả trong tiểu thuyết góc hay kí ức mà cậu nhận được.
Elias Peserus trong tiểu thuyết được miêu tả quá mờ nhạt, người ta chỉ biết bên cạnh Leon Grosvenor có một thư ký đa tài và cũng chỉ có nhiêu đó thôi.
Xe bay lao nhanh đến trước trụ sở chính của tập đoàn Grosvenor, cửa vừa mở ra anh em nhà Grosvenor liền thấy một bóng dáng cao gầy bước vào.
Elias Peserus lúc này đang bận một bộ suit 2 mảnh phẳng phiu, ánh nhìn đầu tiên khi người khác nhìn vào anh ta liền phán định anh ta chính là một tinh anh trong xã hội.
“Tổng giám đốc, các vị thiếu gia buổi chiều vui vẻ.”
Elias vừa nói vừa nâng lên một nụ cười cúi đầu chào, Leon lúc này mới dời mắt khỏi quang võng, đưa tay vỗ ghế kế bên mình nói: “Ngồi đây, phiền cậu đã giờ này còn phải tăng ca.”
Elias mỉm cười đi lại: “Không sao đâu ạ, đây cũng là trách nhiệm trong công việc của tôi.”
Xong trong đó khi vừa ngồi xuống lại không giấu vết đánh giá những người ngồi trong đây, im lặng quan sát một hồi khi nhìn liếc nhẹ qua tay trái, Elias liền va phải ánh mắt màu tím đầy mộng mơ nọ.
Người nọ khẽ mỉm cười nhìn anh sau đó liền quay ra nhìn cửa sổ, dưới ánh hoàng hôn cuối cùng trong ngày lần đầu tiên Elias nhìn thấy một khung cảnh xinh đẹp như thế.
Thiếu niên đôi mươi da trắng môi hồng lúc này nhiễm thêm chút ánh vàng của hoàng hôn còn sót lại, mắt đan phượng khẽ vui vẻ cong lên thành trăng lưỡi liềm khi người bên cạnh nói chọc cậu cười, một nốt ruồi dưới bọng mắt trái theo điệu cười của mắt cũng có phận hiện rõ hơn.
Đột nhiên người bên cạnh cử động khiến Elias lúc này mới phát hiện mình đang thất thố mà ngồi lại ngay ngắn, xong anh mới nhìn qua Leon, Leon lại nhìn anh với ánh mắt đầy thâm thúy.
Elias lúc này trong lòng có chút chột dạ nhưng ngoài mặt vẫn toả ra điềm nhiên như thể nảy giờ mình vẫn đang đợi lệnh, Leon cho anh một ánh mắt cảnh cáo sau đó mới nói: "Mấy đứa nhóc giao cho cậu trông coi không cần xã giao gì nhiều đâu, lần này chủ yếu là cho bọn nhỏ ra ngoài khoây khoả một chút thôi." Leon dừng lại một chút mới nói tiếp: “Chủ yếu nhất là Flynn, em ấy vẫn còn yếu cậu chú ý em ấy một chút, có gì điện báo liền cho tôi.”
Lời Leon vừa dứt thì vừa hay xe bay cũng đã đến nơi cần đến, dù từ xa cậu đã thấy bóng dáng nơi này nhưng lúc bước ra khỏi xe thứ đập vào mắt cũng khiến cậu có phần khó tin vào mắt mình.
Giữa thế giới đã trí não hoá nơi mà công nghệ thông minh phát triển vượt bật lại xuất hiện một toà lâu đài vô cùng nguy nga lộng lẫy như các lâu đài Châu Âu thời Trung Cổ với vẻ ngoài mang đậm phong cách kiến trúc Gothic.
Mervyn nhìn toà lâu đài cũng có chút bất ngờ: “Em nghe bảo ông chủ của nơi đây vì yêu thích Địa Cầu Cổ nên đã tìm đọc rất nhiều sách sử và tư liệu, sau khi vô tình phát hiện ra phong cách kiến trúc này liền mê đắm sự cổ kính của nó nên đã bỏ ra rất nhiều tiền để xây dựng. Lúc đầu em thấy qua tinh võng chỉ cảm thấy nó đẹp thôi không nghĩ tới nó sang trọng đến cỡ này.”
Cậu cũng im lặng cảm thán trong lòng, không biết phải giàu đến cỡ nào mới có thể xây ra một cái biệt thự to đùng thế này giữa thủ đô tất đất tất vàng.
Từ xa Arnold Halias đang đi lại đằng này, thấy đám người ông ấy liền bước nhanh hơn dang tay ra niềm nở nói: “Ôi các bảo bối của chú, lâu rồi không gặp mấy đứa.”
Nói xong liền ôm chầm lấy Leon rồi làn lượt đến Nolan, Mortimer và Mervyn. Cậu thấy gần đến lượt mình liền vô thức lùi lại một bước với ánh mắt đề phòng, Arnold Halias thấy thế có chút đau lòng nói: “Flynn không còn muốn thân cận với chú nữa rồi à! Cháu làm chú buồn thật đấy.”
Cậu chỉ là vô thức tránh khi não chưa kịp tải thông tin của kí ức cũ thôi, chưa đến mấy phút sau trong đầu liền xuất hiện một bóng người tựa người trước mặt.
[ Arnold Halias - gia chủ đương nhiệm của gia tộc Halias cũng tương đương với cha ruột của Orson Halias;1 trong 5 đoàn sủng của Galvin Magnus.]
Leon thấy cậu vẫn im lặng tưởng cậu đang khó sử liền đứng ra giải vây: “Chú Arnold, chú cũng biết tình trạng sức khoẻ của bé con mà. Đến tụi con em ấy còn chẳng nhớ, chú thông cảm cho em ấy nhé.”
Arnold Halias lúc này mới lấy tay chống hông vui vẻ cười sáng khoái lên: "Chú biết mà, chọc mấy đứa xíu thôi." Xong lại nhìn cậu: “Vậy chú giới thiệu lại chút nhé, chú là Arnold Halias là bạn thân của ba con, con cũng là đứa nhóc mà chú nhìn từ nhỏ đến lớn đấy.”
Cậu lúc này mới lễ phép trả lời: “Con xin lỗi chú khi không nhớ ra chú ạ.”
Ông ấy đưa tay xoa đầu cậu có chút ân cần đưa tay lên xoa đầu cậu nói: “Có gì đâu mà phải xin lỗi cơ chứ, con cũng đâu có muốn phải không.”
Lúc này ông mới chào hỏi đến người cuối cùng trong đoàn: "Cậu là Elias Peserus - thư ký của Leon phải không?" Không đợi Elias trả lại ông lại nói tiếp: “Tiệc hôm nay có rượu ngon nên cậu cứ chơi vui vẻ nhé.”
Elias lúc này mới điềm tĩnh trả lời: “Vâng, cảm ơn ngài gia chủ Halias.”