Trên một phi cơ nào đó đang hướng về phía Bắc của tinh cầu Augustus, Conal Spencer không giấu nổi thắc mắc quay sang hỏi người ngồi bên cạnh: “Em trai cậu không phải khác quá rồi đấy sao? Thật sự té ngựa một cái liền được lấp não vào luôn đấy à? Không phải thay đổi nhiều quá rồi sao?!”

Nolan Grosvenor dùng ánh mắt khinh thường liếc người ngồi bên cạnh một cái, sau đó cũng dời lực chú ý khỏi quang não đáp lời: “Cậu không đổi câu khác được à? Cậu hỏi tôi đã sáu lần rồi đấy. Em tôi vẫn bình thường, OK!”

Conal Spencer ngồi bên cạnh liền 'ừ ừ' kèm theo động tác gật đầu, Nolan Grosvenor đưa tay đấm vào bắp tay cậu ta một cái nói: “Tập trung lái phi cơ của cậu đi.”

Sau đó dù nhìn vào quang não nhưng anh cũng không thật sự quá để tâm vào công việc trên tay, anh đột nhiên nghĩ sự thay đổi của cậu là điều hiển nhiên, mọi chuyện chỉ là lần nữa đi vào quỹ độ ban đầu của nó mà thôi.

“…”

Trong dòng người tấp nập, người đàn ông tựa cây tuyết tùng đứng sừng sững tại ấy chẳng ngần ngại nhìn thẳng vào ánh mắt của cậu.

Người ấy có thân hình cao lớn, chông cân đối với chiều cao ấn tượng. Vai rông, ngực nỡ, tay chân thon dài với cơ bắp rõ nét, tạo nên một vẻ ngoài vô cùng nam tính và cuống hút.

Đôi mắt màu hổ phách thấy cậu đang chăm chú đánh giá mình khẽ híp lại, người ấy cũng đang đánh giá cậu.

Cậu khẽ mỉm cười gật đầu, mắt đan phượng cong cong, tựa như đoá hướng dương rực nở dưới nắng.

Paul từ cửa hàng đi ra khẽ gọi: “Chủ nhân, đã thanh toán xong giờ mình đi đâu tiếp theo ạ.”

"Không đi nữa ta mệt rồi, muốn về nghỉ ngơi." 

Cậu đứng thẳng người vươn eo trả lời Paul, mỉm cười gật đầu với người kia xong xoay người tiến vào thang máy.

Dylan Egerton khẽ mím môi nhìn theo, sau lưng anh có đám người đi lại, dẫn đầu là một vị phu nhân nhìn rất sang trọng: “Con đang nhìn gì mà chăm chú thế?”

Đợi người kia nhìn xuống chỉ thấy dòng người di chuyển liên tục mà thôi, Dylan Egerton lắc đầu như thể không có chuyện gì.

Nhìn đám người phía sau hai người tay xách nách mang vô số liền nhìn người bên cạnh hỏi: “Phu nhân Egerton kính mến, ngài đã mua xong chưa? Ngài đang phí hết một ngày nghỉ của con đấy.”

Người nọ liếc mắt nhìn anh, sau đó mắt liền phiếm hồng tựa sắp khóc đến nơi: “Con cả ngày ở bên ngoài chẳng thèm nhớ đến mẹ, khó khắn lắm mới về dành cho mẹ một ngày không được hả?”

Dylan Egerton khẽ thở ra một hơi bất lực, sau đó đành im lặng đi theo người dạo thêm một lần nữa.

“…”

Sau khi rời khỏi CDB Rymth, cậu cùng Paul liền lên xe bay trở về biệt thự nhà Grosvenor, khi cậu vào cửa đã thấy xe bay của gia chủ nhà Grosvenor cũng là cha thân thể này - Clitus Grosvenor.

Cậu đi vào thấy ông đang ngồi ở phòng khách lướt xem tin tức trên quang não, cậu nhìn vào đồng hồ trên quang não lên tiếng: “Cha, nay người về sớm ạ.”

Gia chủ Grosvenor nghe tiếng ngẩn đầu, mỉm cười hiền từ nhìn cậu: “Ừm, bên công ty không có việc gì nên ta về sớm nghỉ ngơi.”

Cậu đi lại ngồi xuống đối diện ông, nhận lấy ấm trà từ tay người máy bảo mẫu Annita, rót một ly đặt xuống trước mặt ông.

Cậu nhìn qua Annita: “Mẹ tôi đi tiệc trà vẫn chưa về à?”

Cậu vừa hỏi xong phu nhân Grosvenor vừa lúc đi từ trên lầu xuống, thấy cậu đang ngồi liền đi nhanh lại, ngồi xuống bên cạnh: “Bảo bối vừa đi đâu về à.”

"Con đi dạo ở trung tâm mua sắm ạ." Cậu nói xong nhìn qua Paul, Paul biết ý đem mớ đồ qua để lên bàn, cậu mỉm cười nhìn hai người: “Con đi dạo thấy có một ít đồ, cảm thấy rất hợp với cha mẹ nên mua cho hai ngài ạ.”

Sau đó lấy ra một hộp đựng trang sức bọc bằng vãi nhung màu xanh đen, mở ra bên trong liền thấy một sợi dây chuyền.

Dây chuyền làm từ bạch kim sáng trắng thanh lịch thêm mặt đính kèm làm từ đá ruby huyết bồ câu màu đỏ tươi sống động trông vô cùng xinh đẹp.

Còn quà cho gia chủ Grosvenor là một chiếc ghim cài áo hình chim Tyno, loài chim đại diện hoà bình của tinh cầu Augustus.

Chim Tyno có vẻ ngoài xinh đẹp, bộ lông mượt mà rực rỡ với màu đỏ, đuôi chim có thể dài đến 90cm nên khi chế tác chiếc ghim cài, nhà thiết kế đã tạo hình cho nó thành hình tròn, viền vòng tròn được tạo kim loại Vitynacium có kết cấu giống 70% với vàng ở Địa Cầu Cổ.

Hai vợ chồng nhận quà từ tay cậu liền nở nụ cười vô cùng hạnh phúc, đối với họ lần này cậu thay đổi rất nhiều, đừng nói đến tặng quà muốn 'cậu' ngày trước ngồi cạnh họ nói chuyện như thế này cũng đã là một chuyện khó.

Tặng quà xong cậu ngồi nói chuyện cha mẹ thêm một chút liền chào họ rồi trở về phòng, cậu xoay người đi lên trước Paul cầm đồ theo phía sau.

Vào phòng, nhìn đống chai lọ được chất đầy trên bàn liền vui vẻ.

Đợi lần nữa cậu xuống nhà đã đến giờ cơm tối, cả Leon và Nolan đã trở về: “Anh cả, anh hai đã về ạ.”

Leon khẽ 'ừm' một tiếng, Nolan mỉm cười ánh mắt mong chờ nhìn cậu: “Anh nghe bảo em tặng quà cho mẹ à.”

Cậu nghe vậy mỉm cười đưa hai túi quà trong tay qua cho cả hai, nhìn Nolan: “Em nghe bảo phía Bắc chuẩn bị vào mùa lạnh nên mua cho anh áo len với khăn tay len, anh bận thử có vừa không nhé, không thì em gửi lại để cửa hàng đổi size khác cho anh nhé.”

Lại nhìn qua Leon, cậu đưa chiếc hộp đựng qua cho anh trai: “Em cảm thấy nó rất hợp với anh nên mua, anh đừng chê nhé.”

Leon nhận lấy rồi mở ra, anh đưa tay chạm vào cà vạt mỉm cười gật đầu: “Ừm, rất đẹp.”

Cà vạt được làm từ vải lụa tơ tầm nên khi Leon chạm vào liền cảm nhận được độ mền, bề ngoài óng ả, trên nền im những đoá hoa Sonalia thêu bằng chỉ vàng.

Cậu ngồi xuống bên cạnh Nolan nhìn Leon ngồi ở ghế đơn đang trong trạng thái vui vẻ không khỏi khẽ mỉm cười, đợi đến khi người máy giúp việc thông báo bữa tối đã chuẩn bị xong mới đứng dậy đi vào phòng ăn.

Cha cậu sau khi dùng bữa xong liền quay qua nhìn Nolan: “Mervyn và Mortimer gần về rồi à.”

Mervyn và Mortimer là cặp sinh đôi của nhà Grosvenor, hiện không có mặt ở nhà nên từ lúc xuyên qua đến giờ cậu vẫn chưa được gặp.

Nolan đặt nĩa trong tay xuống vừa lau miệng vừa trả lời: “Dạ thưa cha, đợt tập huấn mùa hè của quân đội còn 2 ngày nữa là kết thúc rồi ạ.”

Tập huấn mùa hè được quân đội lập ra cho các sinh viên đại học tham gia, cậu đáng lẽ phải tham gia chung với cặp sinh đôi nhưng vì sức khoẻ của cơ thể này nên được miễn.

"Con muốn chuyển qua khoa điều chế hương của ban hậu cần ạ." 

Giọng cậu cất lên khiến người có mặt đồng loạt xoay đầu lại nhìn cậu, sau một khoảng im lặng, cha cậu là người phản ứng đầu tiên.

Ông nhìn cậu lo lắng: “Không phải con rất thích ban chiến đấu sao? Là có kẻ bắt nạt con sao?”

Nghe đến ông nói như thế cả Leon và Nolan đều đứng bật dậy, Nolan đứng cạnh cậu như thể gà mẹ bảo vệ con: “Là ai? Kẻ nào dám bắt nạt em? Nói anh nghe.”

Leon cũng có chút bồn chồn, cậu chỉ khẽ thở ra một hơi.

'Flynn Grosvenor' chọn học ban chiến đấu chỉ vì muốn sau này được có thể ở cạnh Otis Greville còn cậu thì chẳng cần, cậu muốn được làm theo điều mình muốn.

“Không ạ, con chỉ cảm thấy chán thôi dù sao con học ban chiến đấu vì muốn điều khiển cơ giáp nhưng giờ chẳng thể chạm vào nên con không muốn tiếp tục nữa ạ.”

Cả nghe vậy nữa nghi nữa ngờ nhưng cũng coi như tạm tin, mẹ cậu vẫn có chút lo lắng dặn dò: “Nếu có ai làm khó con nhớ nói cho mọi người biết nghe chưa, dù nhà mình không bằng ai nhưng sẽ bất chấp tất cả bảo vệ con.”

Cậu nở nụ cười gật gật đầu, cảm thấy có người bảo vệ thật tốt.

“…”

Hai ngày sau cặp sinh đôi liền có mặt ở nhà, lúc sáng cậu mở mắt ra liền thấy có hai thân ảnh to tướng đang nằm hai bên ôm cậu cứng ngắc.

Lúc mở mắt ra cậu có phần hơi giật mình nhưng thấy một cái đầu màu xanh dương một cái đầu đen liền an tâm mà nằm im đó.

Theo như hình cậu được Nolan đưa cho để nhận diện thì người đầu đen là Mervyn và vì để mọi người dễ nhận ra cả hai nên Mortimer đã nhuộm đầu mình thành màu xanh rồi cảm thấy quá hợp nên đã để vậy luôn.

Nằm tầm thêm nữa tiếng thì cả hai mới bắt đầu có ý muốn dậy, cả hai ngồi dậy đưa tay dụi mắt, muốn cúi xuống hôn lên má cậu liền thấy ánh mắt nghi ngờ của cậu.

Hai người có phần hoang mang sau đó như ý thức được gì vẫn ôn nhu hôn lên má cậu, Mervyn ân cần: “Em chào anh, em là em trai anh tên Mervyn.”

Rồi đưa tay vỗ lên đầu người bên cạnh: “Nó sinh đôi với em cũng là em anh tên Mortimer.”

Cậu gật gật đầu: “Hai đứa có mặt trong ảnh của anh Nolan đưa cho anh.”

Ánh mắt nghi ngờ của cậu không có ý hai đứa là ai mà hai đứa đang làm hành động gì, như hiểu ý nghĩ của cậu, Mortimer sáp tới: “Em và Mervyn từ trước đến nay đều sẽ hôn chúc buổi sáng anh nha.”

Cậu suy nghĩ, hình như trong kí ức của 'Flynn' thật sự có vụ này, gật đầu tỏ ý đã biết.

Cả hai liền rời giường đứng dậy, đợi cậu đi xuống Mortimer liền kề kề theo sau, cậu ấy gục đầu xuống vai cậu đi vào nhà vệ sinh.

Mervyn lấy bót đánh răng bơm kem đánh răng lên rồi đưa qua cho cậu, Mortimer mơ màng lấy ca hứng nước cho cậu rồi đưa qua.

Cả hai thua cậu hai tuổi nhưng dậy thì xong phát tướng còn cao hơn cậu nữa cái đầu, cậu bị kẹt ở giữa tựa trẻ nhỏ mặc cả hai chăm sóc.

Hai người theo đuôi cậu xuống dưới lầu ăn uống, thấy người máy giúp việc đang dọn dẹp trong bếp cậu liền hỏi: “Cha mẹ và hai anh của tôi đã dùng bửa xong rồi à?”

Người máy giúp việc Aurelia quay ra thấy cả ba liền chào hỏi: “Chào buổi sáng thiếu gia Flynn, thiếu gia Mervyn và thiếu gia Mortimer. Ông bà chủ và hai vị thiếu gia đã ăn từ một tiếng trước rồi ạ.”

Người máy giúp việc Lily cũng tiếp lời: “Ông chủ và thiếu gia Leon sau khi dùng bửa đã đến công ty, sau đó nữa tiếng thiếu gia Nolan cũng rời đi ạ.”

Cậu gật đầu, sau đó cả ba ngồi vào bàn đợi Aurelia dọn thức ăn lên.

Ăn uống no say cả hai người tiếp tục lẽo đẽo theo sau cậu ra sau vườn, hiện khu vườn đang được cải tạo để xây thêm một cái nhà kính, theo mong muốn trồng hoa của cậu.

Mortimer vòng tay qua cổ cậu: “Anh muốn trồng hoa gì? Em tìm vài hạt giống hoa của tinh cầu Xyllira cho anh nhé, em nghe bảo hoa ở đó nở ra đẹp lắm.”

Cậu suy nghĩ xong liền lắc đầu: “Chưa xong mà, khi nào xong đi mua hạt giống sau cũng được với hoa của Xyllira không trồng được ở tinh cầu chúng ta, hoa cũng chẳng có mùi thơm nên trồng cũng vô dụng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play