Đã trôi qua hai tháng kể từ khi cậu xuyên đến đây, vì đang trong trạng thái 'mất trí nhớ' nên dù có tỏ ra xa lạ đối với một số thứ cũng chẳng ai nghi ngờ đến.
Cậu đi lại ngồi xuống ghế sofa đặt cạnh cửa sổ sát thềm nhìn chăm chú vào tinh võng trước mặt, hiện tại là năm 4XXX, cũng chính là cách thế giới cậu ở trước kia hơn hai ngàn năm.
Trong những tư liệu cậu tìm hiểu được thì nhân loại sau khi trải qua 'kỉ nguyên hỗn loạn' của hơn hai ngàn năm trước đã di tản khắp nơi trong dãi ngân hà.
[Nhân loại trong những năm đầu trôi nổi trong không gian cũng đã đụng độ rất nhiều với chủng tộc ngoài hành tinh.
Qua vài thế hệ nhân loại bộc phát tinh thần lực cường đại, chia theo nhiều cấp bậc khác nhau.
Sau khi trãi qua mấy trăm năm trôi dạt muôn trong ngân hà, nhân loại cũng đã tìm ra được một tinh cầu có môi trường sống tương đồng đến 97% với Địa Cầu Cổ.
Khi nhân loại vừa đặt chân đến tinh cầu này sinh sống có một số chủng tộc ngoài hành tinh tỏ ra không vừa ý và muốn khống chế nhân loại trở thành nô lệ làm việc cho mình, vào lúc ấy có một người hùng đã đứng lên kêu gọi mọi người chống lại.
Những năm đầu vì chưa có những vũ khí tiên tiến, nhân loại chỉ có thể trốn thật sau trong rừng không thì đào hầm trú ẩn thật sau dưới lòng đất, vì đào hầm mà vô tình phát hiện ra nhiều khoáng thạch kim loại ở Địa Cầu Cổ không có.
Nhân loại phát hiện ra những khoáng thạch kim loại đó phù hợp để chế tạo phi thuyền và vũ khí, cũng chỉ dùng chưa đến ba mươi năm phát minh ra vũ khí mới chống lại chủng tộc ngoài hành tinh được gọi là cơ giáp.
Lại dùng chưa đến năm mươi năm phát triển chế tạo ra những cổ máy có thể dịch chuyển mọi khoảng không mà hiện tại gọi là chức năng bước nhảy không gian trên các phi thuyền, phi cơ, chiến hạm.
Sau này, khi đã đuổi được những chủng tộc ngoài hành tinh ra khỏi tinh cầu nhân loại cũng đã thành công an cư lập nghiệp, một cuộc họp đã diễn ra và tất cả nhân loại đều thống nhất tinh cầu sẽ được đặt tên theo họ của vị anh hùng đã đứng lên năm xưa, từ ấy tinh cầu vô danh lấy mã hiệu NP457 - đổi tên thành tinh cầu Augustus.
Vì môi trường có đến 97% giống với Địa Cầu Cổ nên đôi khi nhân loại cũng nghĩ đến việc có một chủng tộc nào đó đang sinh sống ở đây, họ dùng hơn 3 năm để đi tìm sự sống cũng như lưu lại bản đồ của tinh cầu nhưng ngoài những động vật vô tri không có trí khôn sinh sống ra thì thật sự chẳng phát hiện có chút dấu hiệu nào.]
Thật sự không có sinh vật trí khôn sống ở đây hay đã bị những chủng tộc dị biệt kia bắt đi trở thành nô lệ? Hay còn giả thuyết khác, chính là bị nhân loại lúc ấy tiêu diệt.
"Em đang ngẩn người làm gì thế?" Cậu đang suy nghĩ nên không hề phát hiện có người đang đến gần, chợt có giọng nói vang lên đỉnh đầu khiến cậu không khỏi giật mình quay đầu.
Xoay người lại liền thấy Nolan Grosvenor đang mỉm cười nhìn mình, sau lưng anh còn một người nữa, trong khoảng thời gian này cậu cũng đã gặp qua mấy lần cũng là bạn thân của Nolan - Conal Spencer.
Cậu gật nhẹ đầu hướng tới người kia chào hỏi sau đó mỉm cười nhìn Nolan trả lời: “Em vô tình lướt thấy một bài viết về những ngày đầu sơ khai của tinh cầu trên tinh võng nên có chút tò mò.”
Nolan ôn nhu đưa tay xoa tóc cậu: “Bé con nhà ai mà giỏi quá ta, em đã ăn gì chưa? Anh có đem bánh kem từ cửa hàng hôm trước về, em ăn một chút nhé.”
Cậu khẽ lắc đầu, có chút tủi thân nói: “Bác sĩ bảo em trong thời gian này không được ăn gì khác ngoài dịch dinh dưỡng.”
Nghĩ đến đây cậu thật sự rất muốn khóc, cái thứ như dịch dinh dưỡng kia thật sự rất khó nuốt nhưng nó lại có ít đối với một cơ thể đang mang bệnh này của cậu.
Cậu cũng từng đọc qua một số tư liệu về dịch dinh dưỡng, trong đó có một bài viết nêu rất chi tiết.
[Dịch dinh dưỡng là món mà nhân loại chế tạo ra sau khi mất đi Địa Cầu Cổ, nguồn thức ăn lúc ấy khan hiếm khiến nhân loại rơi vào trạng thái hoang mang, trong một lần dừng lại để nghỉ ngơi tại một tinh cầu hoang vu nào đó nhân loại vô tình phát hiện ra một loại như tảo ở Địa Cầu Cổ.
Lúc ấy có người vì quá đói nên đã ăn thử nó rồi phát hiện ra tuy có chút khó ăn nhưng vẫn ăn được, đợi tầm ba mươi phút thấy người kia không bị gì đám người còn lại không quan tâm nữa cũng bắt đầu ăn thử chúng.
Khí hậu tinh cầu kia không thích hợp cho nhân loại sinh sống nên họ chỉ đánh giấu, đặt tên cho nó thành DP677, lấy giống 'tảo' kia sau đó liền nhanh chóng rời đi.
Lúc này có một số người phát hiện ra sau khi ăn 'tảo' sức khoẻ của họ cũng cải thiện không ít, cảm giác thiếu nước cũng đã được bù đắp.
Một số nhà khoa học thấy vậy đã bắt đầu lấy mẫu của ‘tảo’ để nghiên cứu, sau đó phát hiện ra trong 'tảo' chứa rất nhiều tinh chất có lợi cho sức khoẻ nhân loại.
Nhưng sau một thời gian nhân loại lần nữa rơi vào khủng hoảng với cây 'tảo' vì dù có rất nhiều người ăn ‘tảo’ nhưng chúng lại sinh sôi rất mạnh, không ngừng tăng lên theo cấp số nhân.
Vào khoảng khắc khi nhân loại không biết làm sao thì có một nhà khoa học đã chế tạo ra loại máy có thể chuyển 'tảo' trở thành loại súp có phần sền sệt màu xanh đậm, từ đó dịch dinh dưỡng này ra đời.
Dịch dinh dưỡng này cũng đã giúp đỡ rất nhiều cho nhân loại thuở ban sơ khi bước chân lên NP457 - tinh cầu Augustus bây giờ.]
Nolan thấy vậy liền ôm cậu vào lòng an ủi: “Được rồi, vậy đợi đến khi em ăn được anh lại đi mua cho em thật nhiều món ngon nhé.”
Cậu lúc này mới hài lòng gật gật đầu. Hai người hàn huyên thêm ít câu Nolan liền chào tạm biệt cậu rồi rời đi cùng với bạn.
Từ khi cậu xuyên đến thế giới này đến tận bây giờ cậu thật sự đã thả lỏng hơn không ít, đôi khi cảm thấy mình có phần ỷ lại vào người nhà ở thế giới này hơn.
Ở thế giới cũ, vì là con trai trưởng nên cha mẹ đối với cậu rất nghiêm khắc hoặc chỉ đơn giản vì cậu không được hoạt bát và dễ thương như em trai nên cha mẹ đối với cậu không quá hài lòng, sẽ luôn bắt bẻ mọi thứ cậu làm và chối bỏ nó.
Cậu lúc trước cũng muốn được cha vui vẻ kể truyện vào những đêm tối trước khi ngủ, được xà vào lòng mẹ nũng nịu, nói ra những uất ức mình đã chịu phải, muốn được mẹ nhẹ nhàng ôm vào lòng an ủi nhưng tất cả những đều ấy chỉ thuộc về em trai cậu, đôi khi cậu tỏ ra chút mệt mỏi cha liền sẽ không hài lòng nhíu mày bảo rằng cậu vô dụng.
Vì vậy cậu chỉ có thể trưởng thành, làm thật tốt các việc cha giao, trở thành trụ cột vững chắc để em trai dựa vào, để em trai có thể vô ưu vô lo làm điều mình thích.
Còn ở thế giới này cậu có được cha mẹ yêu thương, các anh trai nuông chiều và hai cậu em hiểu chuyện luôn săn sóc, nên dù biết tất cả ấm áp đó không phải hướng về mình, cậu vẫn tham lam hưởng thụ.
Cậu không biết mình có thể hưởng thụ bao lâu nhưng cậu chỉ mong có thể lâu hơn một chút, ít nhất là bây giờ, chỉ một chút vào bây giờ, thế thôi.
Nhìn theo bóng lưng Nolan đã khuất dạng ở cửa lớn, cậu liền tắt quang não vẫn phát nãy giờ xoay người đi lên lầu.
Đến đây đã được hai tháng nhưng cậu chỉ quẩn quanh trong nhà chứ chưa ra khỏi cổng bao giờ, tâm trạng hôm nay rất tốt nên cậu muốn đi dạo một chút.
Nhấn nút mở quang não lên một lần nữa cậu nhấn vào liên kết biểu tượng đầu robot trong danh sách liên lạc: “Paul, chuẩn bị một chút tôi muốn ra ngoài đi dạo.”
Cậu đi vào phòng thay đồ chọn lấy một áo sơ mi trắng kèm với quần tây đen, khoác thêm một chiếc ghi-lê bên ngoài kèm với một chiếc kính gọng kim loại, một bộ dáng tinh anh.
Nhìn qua tủ phụ kiện cậu chọn lấy một kim cài áo hình hoa 'Sonalia' loài hoa mà nhân loại thấy đầu tiên sau khi đặt chân đến tinh cầu này, nó có phần giống hoa linh lan của Địa Cầu Cỏ nhưng đoá hoa to hơn một chút, có ba lớp cánh bao bộc lấy nhuỵ hoa và có độc nhất một màu đỏ.
Lúc trước khi đã tiếp thu việc mình xuyên đến điều đầu tiên cậu làm là kiểm tra phòng đồ này, vì theo như trong kí ức cậu nhận được, nhân loại hiện tại có rất nhiều mod thời trang kì dị du nhập từ các tinh cầu khác nên cậu có phần hơi sờ sợ, đợi khi thấy dàn đồ bình thường được treo chỉnh tề trên giá cậu mới an tâm thở một hơi.
Sau khi xuống nhà, người máy nhũ mẫu Annita thấy cậu liền niềm nở hỏi: “Hôm nay Lynn thiếu gia ăn mặt xinh đẹp thế này là muốn ra ngoài đi dạo sao?”
Được khen khiến cậu có phần hơi ngượng ngùng đáp: “Tôi muốn đi dạo thử một ít chổ.”
Người máy nhũ mẫu Annita lo lắng hỏi: “Có được không? Hay là tôi đi với cậu nhé? Lỡ cậu ngất xỉu giữa đường thì phải làm sao đây?”
Cậu chỉ mỉm cười rồi nói: “Không cần đâu, có Paul đi với tôi là được rồi.”
Ở thời đại này người máy gần như giống một con người bình thường, họ có vẻ ngoài giống con người, có tính năng cảm xúc, còn chia ra rất nhiều loại.
Có người máy đa công năng, người máy giúp việc, người máy nhũ mẫu, người máy y tá, người máy trợ lý, còn có cả người máy bầu bạn...
Paul mà cậu nói là một người máy đa công năng được Nolan tặng sau khi cậu xuyên đến thế giới này không lâu, rất hữu dụng.
Nói xong cậu liền đi thẳng ra cửa, ra đến ngoài cậu nhìn về phía khu vực để xe bay, thấy người máy đa công năng Paul đang đứng đợi cạnh một chiếc xe bay dành cho hai người ngồi.
Paul thấy cậu đi đến liền cung kính cúi đầu chào: “Chủ nhân Flynn kính mến, mọi thứ đã sẳn sàn chỉ đợi ngài ra lệnh thôi ạ.”
Khi thấy cậu đã đi vào xe bay, Paul mới bước vào sau đó đóng cửa lại, Paul ngồi vào buồng lái mới hỏi cậu muốn đi, cậu suy nghĩ một chút liền trả lời: “Đi đến khu trung tâm mua sắm đi, ta muốn ngó thử một chút.”
Đợi đến khi xe bay cất cánh bay ra khỏi biệt thự cậu mới nhìn thấy thế giới năm 4XXX thật sự đã phát triển kinh khủng đến mức nào.
Nhìn cơ sở hạ tầng xuất hiện trước mắt cậu thật sự không khỏi kinh ngạc với những gì nhân loại đã làm được, nếu tính theo thang Kardashev thì nhân loại có thể đã bước vào nền văn minh cấp ba.
Khi cả hai dừng lại đã ở trước CDB* Rymth nhìn qua vô cùng rộng lớn, đợi xe bay hoàn toàn vô chỗ đậu cậu mới cùng Paul đi xuống.
*Central Business District: Khu trung tâm thương mại
Dưới ánh mắt chăm chú của rất nhiều người cả hai liền đi thẳng vào, trung tâm có rất nhiều tầng, ở giữa lại khoắt một cái lỗ, giữa chung tâm là một cây cột có bốn mặt đều là thang máy xong lại bắt bốn cây cầu nối với hành lang của từng tầng với nhau tạo thành một đường đi.
Cậu cùng Paul đi dạo một vòng cũng mua được một số thứ có thể gọi là quà cho người trong nhà nhưng thực tế chỉ là mượn hoa hiến phật vì đều quẹt từ thẻ của Leon và Nolan đã đưa cho cậu trước đó.
Trong khi đang đợi Paul tính tiền cho chiếc cà vạt mà mình vừa chọn cho Leon cậu lười nhát ngã người ra lan can nhìn ngắm dòng người qua lại, cậu cảm nhận được có một ánh mắt vẫn luôn nhìn theo cậu từ phía tay trái.
Cậu lơ đễnh ngẩn đầu lên, phía đối diện, trên cậu một tầng, đôi mắt màu hổ phách kia vẫn luôn nhìn chầm chầm vào cậu.