Cùng Nhau Già Đi Trong Tuyết

Chương 5


2 tháng


20

Sắc mặt Bùi Triệt ẩn hiện tức giận, lại ẩn chứa ưu thương:

"Tạ Hoán Ngưng, ngươi cho rằng Thái tử sẽ lấy ngươi sao, hắn tuyệt đối sẽ không ".

“Ngươi cũng không nên hối hận!”

Ta lặng lẽ nhìn hắn.

“ Ta tuyệt không hối hận .”

Ta quả quyết quay người vào điện.

Ánh mắt Thái hậu nhìn tới Tạ Hoán Thư:

“Hoán Thư a, ngươi và Triệt nhi cũng đã thành hôn, thân thể của hắn cũng đã tốt, phải sớm ngày cho ai gia bế chắt trai nhỏ a.”

——" Hoán Ngưng a, ngươi và Triệt nhi cũng đã thành hôn, thân thể của hắn cũng đã tốt , phải sớm ngày cho ai gia bế chắt trai nhỏ a."

Kiếp trước Thái hậu cũng nói với ta như vậy, hoan hoan hỉ hỉ đồng ý, Bùi Triệt mặt mày ẩn tình, bên dưới bàn nắm chặt tay ta, ấm áp.

Nhưng kết quả bất quá là hư tình giả ý.

Ta nhếch khóe miệng lên nhìn về phía Bùi Triệt và Tạ Hoán Thư.

Bùi triệt mặt mày quạnh quẽ, không nói một lời.

Tạ Hoán Thư lúng túng đáp: “Đúng đúng, Thái hậu nói đúng.”

Bùi Vũ bên cạnh ta đột nhiên lên tiếng:

“Tổ mẫu, tôn nhi có chuyện vui cáo tri ngài.”

Thái hậu nhìn qua: “A?”

Bùi vũ nhìn ta một chút, mặt mày vui vẻ:

“Tôn nhi có trong lòng người.”

Hắn chậm rãi đứng dậy, dạo bước đến đại điện trung ương, chậm rãi quỳ xuống.

"Tôn nhi luyến mộ Tạ nhị tiểu thư đã lâu, cầu tổ mẫu ban Tạ Hoán Ngưng làm thê tử của tôn nhi".

Tiếng ồn ào trong đại điện đột nhiên ngừng, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Yên tĩnh vô cùng.

__________________________________

21

Ba!

Ly rượu trong tay Bùi Triệt đột nhiên vỡ nát.

Đôi mắt của hắn, lạnh như băng sương.

Bùi Vũ giống như không phát hiện ra, vânx vô cùng hào hứng.

"Tạ nhị tiểu thư là cô nương tốt, tôn nhị vô cùng yêu thích nàng".

"Tôn nhi đây là cũng muốn cho lão nhân gia ngày ôm chắt đó".

Thái hậu cười đến không ngậm miệng được: "Tốt tốt tốt, Vũ nhi rốt cuộc thông suốt rồi".

Bùi triệt đột nhiên lên tiếng:

“Hoàng huynh quá nóng lòng rồi, còn không biết Tạ nhị tiểu thư có nguyện ý hay không đâu?”

Hắn thẳng tắp nhìn về phía ta, trong mắt như hiện lên lưỡi dao, nếu như ta lựa chọn Thái tử, hắn liền thiên đao vạn quả ta.

Ta mỉm cười, đón ánh mắt của Bùi Triệt, cúi người quỳ xuống, lớn tiếng nói:

“Thần nữ nguyện ý!”

Phanh!

Bùi Triệt ngã lăn trước bàn.

Đám người cùng nhau nhìn lại.

Hắn nhàn nhạt lên tiếng: “Bản vương say, không có đứng vững.”

22

Thái hậu đáp ứng tứ hôn, ý chỉ sẽ sớm được ban xuống.

Bước cờ đầu tiên của ta và Bùi Vũ tiến hành được tới mức vô cùng viên mãn.

Mà trên đường ra khỏi cung, Bùi Vũ đã bị trúng độc.

Ta lập tức tới xa giá, hành châm giải độc cho Bùi Vũ ngay trên xe.

Vì không muốn cho Hoàng đế sinh nghi, chỉ nói với bên ngoài rằng Thái tử say rượu.

Nhưng Bùi Triệt biết rõ.

Hắn đứng bình tĩnh ở đó, cách không xa nơi này, thẳng tắp nhìn ta.

Đáy mắt thần sắc không rõ.

Giải xong độc, ta nhảy xuống xe ngựa.

Bùi Triệt lại kéo cổ tay của ta, kéo ta tới chỗ tối.

Hắn mắt đỏ vành mắt chất vấn ta:

“Ngươi không muốn trị bệnh cho ta, lại muốn vì hắn chữa bệnh? Ngươi thật là ác độc!”

Ta hất ra hắn: “Ngươi có bệnh?”

Hắn gầm nhẹ lên tiếng:

“Trước kia người mà ngươi dốc lòng chăm sóc, rõ ràng là ta!”

Một cỗ lệ khí dâng lên trong lòng ta, ta nâng bàn tay lên, tát hắn một cái.

Ba một tiếng.

“Là ai cô phụ đây hết thảy? Là ai?!”

"Nhưng ta đã cho ngươi cơ hội để làm lại".

Ta mà hung ác mà nhìn xem hắn:

“Ta nửa điểm cũng không hiếm lạ”

"Bùi Triệt ngươi nghe cho rõ ràng, đời này, phu quân của ta là Bùi Vũ, người mà ta muốn chiếu cố cũng là Bùi Vũ, người ta yêu, cũng là Bùi Vũ".

Bùi Triệt lảo đảo một chút, tựa như không chống đỡ nổi thân thể.

Ta không để ý đến, xoay người rời đi.

 

23

Sau ba tháng, ta cùng Bùi Vũ thuận lợi thành hôn.

Rất nhanh, đã đến tháng ba năm Tĩnh Hà thứ ba mươi hai.

Thời điểm Thái tử bị mưu hại tội liên quan tới vu cổ.

Có ta trợ giúp Thái tử điều dưỡng thân thể, Thái tử đã có đầy đủ tinh lực ứng phó chuyện này.

Định vương âm thầm bày mưu kế, nhưng rất nhanh đã bị phá hỏng.

Một đời này, Hoàng đế không phế Thái tử Bùi Vũ.

Hàn Sơn, tháng mười năm Tĩnh Hà thứ ba mươi hai.

Định vương gặp chuyện.

Mây đen đầy trời, mưa rào xối xả.

Thích khách quá nhiều so với suy nghĩ của Bùi Triệt.

Hắn nghĩ rằng dựa theo kiếp trước, đã sớm bố trí ổn thoả.

Nhưng căn bản là hắn đã quên.

Là ta vì hắn mà di dời đi đại bộ phận thích khách.

Hoặc là nói, hắn căn bản không tin ta, hắn cho là ta nói dối tranh công.

Hắn nghĩ rằng ta chỉ bỏ ra một chút xíu công sức, nghĩ rằng ta giả bộ đáng thương.

Cho là ta trốn trên Hàn Sơn, ở ngay tại đó phản bội hắn.

Hắn chỉ có thể mình tự mình trải nghiệm một lần.

Mới có thể biết, cái gì là trở về từ cõi chết.

Màn mưa bị gió thổi vào trong xe, phật tới trên mặt của ta.

Bùi Vũ nhẹ nhàng lau giúp ta:

“Sườn núi này, quả thật là nơi thích hợp để ngắm cảnh”

Ta nhìn về cuộc chiến phía dưới núi, mỉm cười:

“Đúng vậy.”

Ròng rã sáu canh giờ, Định vương thắng một cách thê thảm.

Ban đêm, Bùi Triệt xông vào phòng ngủ của ta.

Cách một cửa sổ, mưa rơi tí tách, hắn nghẹn ngào nói:

"Ngưng nhi, ta nghĩ rằng ngươi chỉ bị một phần nhỏ tích khách truy sát".

"Ta nghĩ ngươi chỉ bỏ ra chút đại giới nho nhỏ ".

 

Hắn lảo đảo té quỵ dưới đất, kiếm trong tay là thứ giúp hắn chống đỡ:

"Nhưng hoá ra ngươi bỏ ra hy sinh lớn như vậy".

“Hôm nay máu trên người ta đổ xuống, không bằng một phần mười của ngươi ngày hôm đó, có đúng không ?”

 

24

Hắn xốc rèm che lên, thanh âm thê thảm:

"Ngưng nhi, ta đau lòng chết mất".

"Ta biết sai rồi".

“Ngưng nhi, ngươi, có thể tha thứ cho ta hay không?”

Ta đẩy ra tay của hắn, một cước đá văng hắn:

“Tha thứ?”

“Vậy vì sao ngày đó ngươi không tin ta? Vì sao nghi ngờ ta?”

“Ngươi giết Thụy nhi, giết ta, ngươi còn muốn ta tha thứ?”

Ta rút ra trường kiếm bên giường, nâng cằm hắn lên:

“Ngươi dựa vào cái gì mà muốn được tha thứ?”

Bùi Triệt đột nhiên đưa tay nắm chặt lưỡi kiếm,  tay bị cứa chảy máu:

“Ta sai rồi.”

Nước mắt của hắn rơi như thật, từng hạt rơi, như muốn sàn nhà thủng lỗ:

“Ta biết sai rồi, ta không nên kiêng kỵ, hoài nghi ngươi, lại càng không nên tổn thương ngươi.”

Ta gầm thét: “Vậy Thụy nhi thì sao?”

Hắn nghẹn ngào một chút, vẫn không thừa nhận:

“Không, Thụy nhi không phải hài tử của trẫm”

“Hắn không phải”

“Trẫm làm sao lại giết hài tử của mình......”

Hắn không dám thừa nhận mình giết con là sự thật.

Ta một kiếm xẹt qua ngực của hắn:

“Bùi Triệt! Ngươi cái tên khốn độc ác, cút chó ta”

Hắn đứng lên, bắt lấy góc áo của ta, thanh âm bướng bỉnh:

"Không liên quan, chúng ta sẽ còn có hài tử của mình, sẽ còn có rất nhiều hài tử".

Hốc mắt của hắn đỏ cực kỳ:

“Ngưng nhi, tha thứ ta một lần, có được hay không?”

Ta nhìn qua khuôn mặt bi thương của Bùi Triệt, bộ dáng Thụy nhi ngoan ngoãn đáng thương như ở trước mặt ta.

Chóp mũi ta chua xót, lồng ngực đập một cách kịch liệt, bi phẫn dâng lên.

Ta rống to lên tiếng:

“Không được”

“Không tha thứ!”

“Ta tuyệt không tha thứ!”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play