Cùng Nhau Già Đi Trong Tuyết

Chương 6


2 tháng


25

Bùi Triệt ngồi yên dưới đất, thật lâu, hắn mới đứng dậy rời đi.

Nếu không phải hiện tại thời cơ chưa tới, ta nhất định sẽ đem hắn băm thành ngàn mảnh.

Lại qua hai canh giờ, trời dần sáng.

Phanh.

Gian ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm bàn va đập.

Ta lập tức mở cửa xem xét.

Tạ Hoán Thư rón rén lục tung đồ đạc của ta.

“A tỷ tốt của ta, ngươi đang tìm cái gì ? Là cái ngọc bội này sao?”

Ta cầm ngọc bội lên lung lay trước mặt nàng.

Tạ Hoán Thư đứng im, trên mặt hiện lên thần sâc không tin nổi.

Nàng rất nhanh thu lại cảm xúc, lấy lòng cười:

“Muội muội của ta, ngươi xem, ngươi cũng không gả cho Định vương, ngọc bội này giữ lại cũng vô dụng, sao không tạo một cái ân tình, đưa cho ta ?”

Ta lạnh giọng: “Không”

"Ngọc bội kia cũng có tác dụng lớn đó".

Sắc mặt Tạ Hoán Thư cứng ngắc: “Ngươi, nói cái gì?”

Ta bình tĩnh đáp: “Tối thiểu nhất là có thể để phu quân tốt của ngươi biết, ngươi là thứ gì.”

Mặt mũi của nàng lập tức dữ tợn: “Tạ Hoán Ngưng ngươi dám!”

Ta quát lớn: “Ta vì sao không dám!”

"Kiếp trước ngươi cướp phu quân ta, ly gián tình cảm phu thê ta, lại châm ngòi Bùi Triệt giết chết con ta, giết chết ta".

“Ta lại hỏi hỏi ngươi, ta có gì không dám?!”

 Đôi mắt Tạ Hoán Thư hiện lên ngoan ý: "Không có ngọc bội này ta cũng có thể đem Bùi Triệt đùa bỡn ở trong lòng bàn tay, ngươi cứ chờ lấy. Chờ ta trở thành Hoàng hậu, sẽ lột da rút gân ngươi như thế não".

Ta cười khẽ, ngẩng đầu liền cho nàng một bạt tai: “Tạ Hoán Thư, đời này Thái tử phi ngươi còn với không tới, còn vọng tưởng muốn làm Hoàng hậu”

"Ngươi lớn mật!" Tạ Hoán Thư muốn hét lên, nhưng lại nghĩ tới hành tung của mình không thể bại lộ, vừa tức nhưng phải nhịn xuống .

Vô cùng buồn cười.

Ta cười lạnh: "Người tới, trong điện bản cung có thích khách".

Tạ Hoán Thư chạy trối chết.

26

Tĩnh Hà năm thứ ba mươi ba, Hoàng đế giống kiếp trước bệnh nặng.

Hắn không thể không uỷ quyền để Thái tử Bùi Vũ giám quốc.

Mà Bùi Vũ đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo, cũng là bệnh nặng nằm trên giường.

Hoàng đế hạ chỉ Định vương nhiếp chính.

Bùi Vũ nằm trên giường quý phi, lột vỏ một quả nho đưa tới miệng ta:

“Định vương không phải người không có đầu óc, hắn sẽ mắc câu sao?”

Ta ăn nho, khoé môi cong lên:

“Hắn sẽ.”

Bùi Triệt đích thực là rất có đầu óc, nhưng hắn càng tự phụ hơn.

Huống chi bây giờ hắn rất sốt ruột.

Hắn vội vã muốn để cho ta và Bùi Vũ làm bại tướng dưới tay hắn, vội vã muốn biểu thị quyền uy với ta.

Bùi Vũ mím mím khóe miệng, đột nhiên nói:

“Bây giờ độc của ta đã được trị khỏi, nhưng thân thể đã không thể tốt lên được, nếu về sau ta không thể có hậu thế.”

Hắn dừng một chút, không dám nhìn ta.

“A Ngưng, ngươi, có ghét bỏ ta hay không?”

Ta khẽ giật mình.

Lời này rất là quen thuộc.

——"A Triệt, thân thể của ta hỏng rồi, về sau cũng không thể mang thai hài tử, ngươi có ghét bỏ hay không?"

——"Cái này thì tính là cái gì, đến lúc đó tìm tiểu thiếp sinh đứa bé, sau đó ôm tới cho ngươi nuôi."

Bùi Triệt vội vàng gạt ta, nói xong thì cũng rời đi.

Ta ôm bụng ngồi ở trên giường, khóc cả đêm.

Không nghĩ tới có một ngày, có người sẽ hỏi ta vấn đề giống như trước.

Vẫn là phu quân của ta.

Ta ôm chặt Bùi vũ, thanh âm nhu hòa:

“Không sao hết, không có hậu duệ cũng không vấn đề gì, hoàng vị chắc chắn sẽ có người kế thừa, mà chúng ta, hãy sống cuộc sống của chính mình thôi.”

Khuôn mặt Bùi Vũ ánh lên ý cười, đôi mắt hoa đào ẩn ẩn hào quang.

Thanh âm hắn rất ấm:

“Được.”

27

Bùi Triệt quả nhiên mắc câu.

Tháng chín năm Tĩnh Hà thứ ba mươi ba, Định vương bức vua thoái vị.

Bùi Triệt xúi giục cấm quân thống lĩnh, hoàng cung trong nháy mắt giống như chốn không người, mặc cho người tùy ý ra vào.

Hắn tập kết ba vạn tinh binh, xuất quân bức thoái vị.

Chớp mắt lúc hắn đẩy cánh cửa tẩm cung Hoàng đế ra, cấm quân phục binh bày trận vây quanh.

Bùi Vũ cầm theo đầ..u của thống lĩnh cấm quân , lớn tiếng nói:

“Nghịch tặc đã đền tội, các ngươi còn muốn chấp mê bất ngộ sao?”

Ba vạn tinh binh do dự không tiến.

Bùi Triệt xanh mặt: " Hoá ra Hoàng huynh giả bệnh".

“Nhưng như vậy thì sao! Cấm quân chỉ có một vạn, mà ta có ba vạn tinh binh!”

Ta cầm theo Hổ phù cưỡi ngựa mà đến, quát:

“Nếu là tăng thêm hai vạn quân thì sao? Bùi Triệt, ngươi có phần thắng?”

Tạ Hoán Thư nhìn ta, đầy mặt ghen ghét:

“Vậy đánh đi! Ai thua ai thắng còn chưa biết đâu!”

Ta cười nhạt nhảy xuống ngựa, tay áo bồng bềnh, bạch ngọc không tỳ vết ở đai lưng trùng hợp lộ ra.

Bùi Triệt đang muốn hạ lệnh, đột nhiên dừng lại.

Hắn như bị hoá đá. Thật lâu vẫn không thể định thần.

Thật lâu, lâu đến mức hoàng hôn lên, bên tai chỉ có tiếng quạ đen kêu to.

Lâu đến mức Bùi Triệt nghĩ thông suốt hết thảy.

Hắn gào thét lên tiếng:

“Tạ Hoán Thư,ngươi gạt ta!”

Tạ Hoán Thư rùng mình một cái.

“Không, ngọc bội là bị Tạ Hoán Ngưng trộm đi, là bị nàng ta trộm đi!”

Ta hững hờ cầm lấy ngọc bội: “Cái ngọc bội này a, đã đi theo ta rất nhiều năm, chính là khi còn bé ngẫu nhiên gặp một thiếu niên mù lòa đưa cho ta.”

Ta nhìn về phía Tạ Hoán Thư:

“A tỷ a, sao lại thành ta trộm chứ?”

Thanh âm của ta đột nhiên chuyển sang lạnh lẽo, thẳng tắp nhìn chằm chằm đôi mắt Bùi Triệt:

“Đến cùng là ai trộm ngọc bội ai !”

“Là ai lừa ai?”

28

Bùi Triệt giống như bị một cái búa to đánh trúng, ngu ngơ tại chỗ.

Con mắt càng ngày càng đỏ.

Hắn không ngừng thì thầm:

“Năm đó, hoá ra là ngươi”

"Ngươi mới chính là người mà ta muốn cưới". 

“Ngươi cũng không phản bội ta đúng hay không?”

“Thụy nhi là con của ta, là ta......”

“Là ta phụ ngươi, là ta khốn nạn......”

Bùi Triệt như mất hồn.

Tạ Hoán Thư quỳ xuống trước mặt Bùi Triệt, vội vàng giải thích:

“Vương gia, ngươi tin ta, ngọc bội kia chính là Tạ Hoán Ngưng trộm! Ta không có lừa ngươi, ta nói đều là thật! Vương gia, đoạt đích quan trọng, ngươi tuyệt đối đừng bị Tạ Hoán Ngưng mê mẩn tâm trí!”

Bùi Triệt nhìn nàng ta với đôi mắt đỏ hoe:

“Mê mẩn tâm trí?”

“ Đúng, là mê mẩn tâm trí, ta là bị ngươi mê mẩn tâm trí!”

Hắn nghiến răng nghiến lợi.

“Nếu không phải ngươi, ta sẽ không có lòng nghi ngờ Ngưng nhi, nếu không vì ngươi,ta cũng sẽ không hại Ngưng nhi và Thụy nhi chết thảm.”

Hắn quát chói tai, “Người tới! Lôi Định vương phi xuống!”

Tạ Hoán Thư gấp gáp:

“Không, ngươi không thể đối với ta như vậy, ngươi không muốn quyền thế Tướng phủ sao?”

Bùi Triệt gằn từng chữ một:

“Ta từ bỏ.”

Tạ Hoán Thư giở ra trò cuối cùng:

“Ta mang thai! Vương gia, ta có con của ngươi! Ngươi không thể ngay cả hài tử cũng không để ý a.”

Bùi Triệt kinh ngạc nhìn:

"Mang thai? Vậy càng tốt".

“Vậy liền chôn cùng Thụy nhi đi!”

Hắn rút ra trường kiếm của chính mình, một kiếm đâm bụng Tạ Hoán Thư.

Tạ Hoán Thư nôn ra máu tươi, ngã trên mặt đất.

Mắt Bùi Triệt cực kỳ đỏ, đỏ tới mức muốn chảy máu.

Hắn xoay vòng lại xoay vòng trường kiếm trong bụng Tạ Hoán Thư.

Vẫn còn chưa hết hận.

Hắn lại rút kiếm ra, lại vào ngực Tạ Hoán Thư. Một kiếm xuyên tim.

“Đều tại ngươi, hại ta vợ con ly tán!”

Tạ Hoán Thư hai mắt trợn tròn, mất máu mà chết.

 

29

Bùi Triệt quay người hướng ta đi tới, kiếm trong tay còn chảy máu ròng ròng.

Đôi mắt của hắn chứa đầy nước mắt, trừ tà ra không nhìn thấy người khác nữa:

"Ta thật sự sai rồi".

“Thụy nhi là con của chúng ta, là người ta này giết hắn, là ta không xứng làm phụ thân của hắn ”

“Ngưng nhi ta thật biết sai rồi.”

Hắn chuyển mắt nhìn về phía Bùi Vũ:

“Hoàng huynh, giang sơn này ta không cần nữa, ta dùng ba vạn quân và giang sơn này, đổi Ngưng nhi với ngươi. Có được không?”

Bùi Vũ nhíu mày, dứt khoát đáp: “Không bao giờ.”

Ta cầm trường kiếm, đặt lên cổ Bùi Triệt:

“Không cần ngươi nhường cho, ta cùng A Vũ cũng sẽ sớm nắm trong tay giang sơn này mà thôi ”

Bùi Triệt vô thức hướng cổ tới lưỡi kiếm, làn da lập tức chảy máu:

“Ngưng nhi, nếu như giết ta có thể làm tan đi nỗi hận trong lòng, vậy động thủ đi.”

Ta cười lạnh: “Giết ngươi? Lợi cho ngươi quá rồi.”

Ta thẳng tắp nhìn về phía mắt hắn: “ Ta muốn ngươi ôm lấy tất cả chân tướng, hảo hảo mà sống, muốn chết cũng không được!”

Bùi Triệt càng áp sát lưỡi kiếm của ta, đến gần ta, cổ máu càng ngày càng nhiều:

“Ngưng nhi, có thể cho ta một cơ hội nữa không?”

"Lần này ta sẽ không bỏ mặc ngươi, ta sẽ cố gắng trân trọng ngươi ".

“Có được hay không?”

Ta thờ ơ lạnh nhạt.

“Chậm rồi!”

“ Khi ta yêu ngươi, ngươi không thương tiếc, mà bây giờ, giờ ngươi muốn trân quý, nhưng nửa điểm yêu ngươi ta cũng không có”

“Nghe rõ rồi sao?”

Phốc.

Bùi Triệt giống như bị chấn động, thẳng tắp phun ra một ngụm máu tươi, quỳ rạp xuống đất.

Phương thuốc phản phệ, tại lúc này, rốt cục phát ra.

Ta nhạt âm thanh mở miệng:

“Ngươi có lẽ không biết, chỉ có phương thuốc và châm pháp trị không hết bệnh của ngươi”

“Nhất định phải còn phải có máu của ta nữa”

Bởi vì từ nhỏ học y thí nghiệm thuốc, máu của ta cũng thành một vị thuốc tốt.

Những điều này, chỉ có ta biết.

Bùi Triệt toàn thân chấn động, lông mi run rẩy.

Hắn cười khẽ một tiếng: “Đều là ta tạo nghiệt.”

30

Ta không muốn nghe hắn nói nhảm thêm, trở lại hiệu lệnh tam quân:

“ Tất cả nghe lệnh! Nghịch tặc Định vương đã nhận tội, các ngươi còn không để đao xuống,  kịp thời quay đầu là bờ, sẽ được ân xá vô tội!”

Ta đi theo Bùi Vũ tiến về tẩm cung Hoàng đế , lại bị Bùi Triệt kéo lại:

“ Không cho ta cơ hội nữa sao?”

“Không.”

“Ngươi hận ta.”

“Không, trước kia có lẽ hận, nhưng bây giờ, ta một chút cũng không hận ngươi, ta cũng sẽ quên ngươi.”

Máu tươi trong miệng Bùi Triệt chảy ra càng nhiều:

“Ta không đứng dậy nổi, cũng không nhìn thấy, ngươi sẽ không chữa bệnh cho ta, đúng không?”

“Nói nhảm.”

“Là ngươi giải độc cho Bùi Vũ, có đúng không?”

“Đúng.”

Trong lúc đó hắn gia tăng lực đạo, bóp cổ tay của ta đau nhức:

“Rõ ràng, ngươi chỉ yêu ta!”

Giọng nói khàn khàn và đứt quãng, như thể đã cạn kiệt sức lực cuối cùng.

Ta hung hăng hất tay của hắn ra, lạnh giọng mắng:

“ Đồ điên.”

Ta quay người rời đi, nửa phần cũng không để ý tới Bùi Triệt.

Một trận nháo bức vua thoái vị cứ vậy mà kết thúc.

Hoàng đế sau khi tỉnh lại biết được Định vương tạo phản, trực giận tới nỗi miệng phun máu tươi, trực tiếp băng hà.

Thái tử Bùi Vũ thuận lợi kế vị, đổi hiệu Gia Hoà.

Định vương mưu phản, biếm thành thứ dân, vĩnh viễn cấm túc trong Tông Nhân phủ.

Không bao lâu, Định vương tuyệt thực mà chết.

Tướng phủ tham dự vào sự việc mưu phản, bị loại ra khỏi nội các, cả nhà trục xuất khỏi kinh thành, không triệu không được hồi kinh.

Bùi Vũ còn muốn phong cho di nương ta thành cáo mệnh, nhưng lại bị ta cự tuyệt.

Ta rất hiểu di nương, nàng muốn nhất là tự do, so với cáo mệnh, không bằng ban thưởng cho bà ấy hộ tịch mới, để bà ấy đi tới nơi bà ấy muốn và nhận chức gì đó. 

Cuối cùng di nương được tự do, có ta làm chỗ dựa, bà ấy bắt đầu yên tâm du ngoạn khắp nơi.

 

31

Năm Gia Hoà đầu tiên, ta mang thai.

Ta và Bùi Vũ nghĩ rằng bản thân đã sớm tuyệt dục, không nghĩ tới còn có thể có hài tử.

Ông trời thế nhưng chiếu cố ta cùng Bùi Vũ như vậy.

Khi Bùi Vũ nghe được tin vui, đôi mắt hoa đào như toả ra ánh hào quang.

Nam nhân cao quý nhất thiên hạ đưa tay ôm lấy ta, nhưng trước hết lại muốn một cái khăn tay, dùng sức lau tay của mình.

Chỉ sợ trên tay không sạch sẽ, ảnh hưởng tới thân thể của ta.

Hắn ôm ta vui đến phát khóc, mắt đỏ vành mắt:

"A Ngưng, nàng không biết ta vui tới mức nào đâu".

"Kiếp này, ta may mắn nhất chính là quen biết nàng".

“Công việc trong cung hết thảy đã có ta lo, nàng hãy an tâm dưỡng thai.”

Ta dựa vào ngực Bùi Vũ, khép lại hai mắt.

Kiếp trước ta theo quân Bắc thượng, cùng Bùi Triệt tiến lên ra trận giết địch.

Bởi vậy bệnh tật đầy người, không có cách nào mang thai nữa.

Về sau ta cũng mang theo kỳ tích mà mang thai hài tử.

Nhưng thời điểm ta đem cái này tin tức nói cho Bùi Triệt, hắn cũng không có để ý.

Hắn nói: “Hiện tại là thời kỳ mấu chốt, cô không thể phân thần.”

Cho nên, cuối cùng là ta tự an thai, tự tìm bà đỡ.

Lại là một người, ở thời điểm mùa hè nóng bức, gắng sức suốt ba ngày ba đêm, liều chết sinh con.

Thẳng đến khi Bùi Triệt sắp đăng cơ, hắn cũng chưa từng đến thăm qua một chút.

Ta cho là hắn bởi vì bận quá. Về sau ta mới hiểu.

Hắn chỉ là với Tạ Hoán Thư lửa cháy càng thêm dầu, hận không thể ở bên nhau mãi mà thôi.

Hắn chỉ là là kiêng kị quyền lực trong tay của ta, thừa cơ thu quyền. Hắn cũng chỉ là, không yêu ta mà thôi.

Nhưng Bùi Vũ và hắn hoàn toàn tương phản.

Bùi Vũ không yêu thế giới này, không yêu quyền lực.

Hắn chỉ yêu một mình ta.

Hắn nghe được tin tức ta mang thai, tảo triều vẫn chưa kết thúc, cứ vậy băng băng tới chỗ ta.

Hắn không đợi ta mở miệng, liền dẫn đầu triệu tập cung nhân, từng thứ an bài công việc ta dưỡng thai làm tốt.

Hắn lo lắng vô cùng, gấp đến độ tựa như người sinh con chính là hắn.

Bùi Vũ về sau thích nhất chính là tới chỗ ta nghe mạch.

Ngày hôm đó hắn vừa hạ tảo triều, liền vội vàng chạy đến.

Nhưng tới cửa cung của ta thì đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn long bào thẫm đẫm sương sớm, cười khổ một tiếng, lại đi đổi áo bào.

Hắn chỉ sợ cái lạnh trên người hắn sẽ hại đến ta.

Hắn cho là ta cái gì cũng không biết, đồ ngốc.

Ta đã sớm hết thảy đều thấy rõ ràng.

Trong lòng ta giống như là ăn một viên ô mai, vừa chua lại vừa ngọt.

Bùi Vũ ngồi xuống, mặt mày cong cong nhìn ta, nhưng lại đột nhiên nhíu mày.

Phốc.

Bùi Vũ phun ra một ngụm máu đen. Lòng ta nặng xuống.

Độc trên thân Bùi Vũ đã được trị khỏi triệt để, thân thể đã không còn đáng ngại.

Làm sao lại thổ huyết.

Ta lúc này đưa tay bắt mạch, mạch đập cũng không có vấn đề.

Ta triệu tập tất cả thái y hỏi bệnh, tất cả đều nói không có vấn đề.

Nhưng thân thể Bùi Vũ càng lúc càng yếu.

Chỉ mới nửa năm, hắn đã suy yếu đến mức không cách nào xuống giường.

Hắn trấn an ta, thần sắc nhu hoà như nước: "Có lẽ đây chính là ý trời, A Ngưng không cần quá đau".

Bùi Vũ rõ ràng sống qua thời gian kiếp trước tử vong, vì sao kiếp này vẫn không thoát khỏi vận mệnh?

Chóp mũi ta chua xót dị thường, không ngăn được nước mắt rơi.

Hắn lau nhẹ nước mắt của ta, đau lòng nói: “A Ngưng không khóc, tổn thương mắt đó.”

Hắn nói, "A Ngưng, ta sợ là không qua khỏi, tiền triều giao cho nàng ta rất yên tâm, chờ nàng sinh xong, vô luận là nam hay là nữ đều là Thái tử duy nhất, ta đã viết mật chỉ, ngay tại phía sau bảng hiệu"   ( chỗ này mình cũng không rõ lắm là bảng hiệu nào :<)

"A Ngưng, chớ có đau buồn vì ta, nàng chí khắp thiên hạ, một đường vì sự nghiệp ".

“A Ngưng, không nên quên ta.”

Hắn dừng một chút, còn nói, “A Ngưng, nàng vẫn là quên ta đi, quên đi sẽ không đau buồn.”

Nước mắt của ta thành chuỗi nhỏ xuống, cũng không dừng được nữa.

“Chàng đừng nói nữa, ta muốn chàng sống tốt, A Vũ, chàng có nghe hay không!”

Hắn quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ: “A Ngưng, ta luôn luôn mơ tới Vu tộc tế đàn, nói chung, đây chính là báo hiệu.”

Hắn ôm lấy ta, dán sát vào đầu của ta mà ôn nhu nói, "Đừng sợ, coi như ta không có ở đây, ta cũng sẽ một mực thủ hộ A Ngưng".

Ta toàn thân run rẩy, khóc không thành tiếng.

Thu đi đông lại tới, Bùi Vũ triệt để lâm vào hôn mê.

Ta luôn luôn gối lên tay nhìn hắn, lại nhìn xem cảnh tuyết ngoài cửa sổ.

Nếu có thể cùng A Vũ cùng nhau thưởng tuyết thật là tốt.

Tựa như nghe được ta kêu gọi, Bùi Vũ tỉnh:

“A Ngưng, đưa ta tới hoa viên thưởng tuyết đi.”

Trời rất lạnh, vốn không nên để hắn ra ngoài.

Nhưng hai ta đều ăn ý không có nói ra chuyện này.

Tuyết lớn đầy trời, ta dựa vào trên đùi Bùi Vũ, nghĩ tốt cuộc sống tương lai.

Cứ việc ta và hắn không còn có tương lai.

Tuyết rơi đầy người, ta và hắn lại có cảm giác ấm như ngày xuân.

Gia Hoà năm thứ hai, Cao Tông đế băng hà, Hoàng thái nữ kế vị, Thái hậu nhiếp chính, niên hiệu vẫn xưng là Gia Hoà.

Gia Hoà năm thứ năm, Thái hậu hạ chỉ tìm Nam Cương Vu tộc.

Gia Hoà năm thứ bảy, Thái hậu tự thân tra được Vu tộc sử dụng vu thuật cấm kỵ , liên quan đến mưu hại tiên đế.

Gia Hoà năm thứ tám, Thái hậu tự mình suất lĩnh quân đội, san bằng lãnh thổ Vu tộc , pháo oanh tế đàn.

Gia Hoà năm thứ mười chín, Thái hậu trả lại quyền lực cho Nữ đế, cùng năm, Thái hậu băng hà, được chôn cùng lăng mộ với Tiên đế.

Nghe thế gian đồn, Thái hậu từng lưu lại tuyệt bút:

【 Ngày trước cả hai đều bị tuyết bao phủ, hôm nay coi như cùng nhau bạc đầu.】

( Chính văn xong )


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play