Cùng Nhau Già Đi Trong Tuyết

Chương 4


2 tháng


14

Những trò hề của Tướng phủ cũng không xảy ra như trong dự liệu.

Tạ Hoán Thư không cùng phụ thân tranh chấp, Đích mẫu cũng không xảy ra hiềm khích với phụ thân.

Ngay cả gia nhân cũng không có nửa điểm khâc biệt so với ngày thường.

Cứ như vậy bình ổn tới ngày thành thân hôm đó.

Quan khách đều nói cười vui vẻ.

Tân lang không biểu lộ tâm tình, mà tân nương tử thì hoan hoan hỉ hỉ gả đi.

Hoan hoan hỉ hỉ?

Ta nhíu mày, tình huống rất không thích hợp.

Hỉ nương hô hào người hạ kiệu, Tạ Hoán Thư bước tới trước kiệu, hơi khựng lại.

Nàng nghiêng cây quất sáng bên cạnh, nhìn về phía ta, đắc ý trừng mắt.

Toàn thân ta giống như bị sét đánh, đứng yên tại nguyên chỗ.

Tạ Hoán Thư, cũng trọng sinh.

 

15

Ta hạ mắt, che giấu đi lãnh ý nơi đáy mắt.

Hai người bọn họ cùng nhau trọng sinh cũng vô dụng thôi, không có ta trị mắt và chân cho Bùi Triệt.

Ta xem bọn họ làm sao song túc song thê được đây.

“Tiểu thư, có người gửi bái thiếp tới, nói là xin đến khám bệnh tại nhà.”

Thanh âm của tỳ nữ đánh gãy suy nghĩ của ta, ta khẽ nhíu mày, là ai mời ta đến khám bệnh tại nhà?

Ta mở ra bái thiếp, ngón tay run lên.

Là phế Thái tử, Bùi vũ.

Bùi Vũ thân thể yếu ớt, kiếp trước bị người dùng vu cổ hãm hại, bị phế đi danh hiệu Thái tử, không đầy hai mươi tuổi đã chết.

Mà đời này, Bùi Triệt và Tạ Hoán Thư cũng trọng sinh, tình cảnh của ta càng trở nên nguy hiểm.

Bây giờ Thái tử vẫn chưa bị phế, nếu có thể cùng Thái tử liên thủ.

Hết thảy sẽ không giống như kiếp trước.

 

16

Sương mù ở Hàn Sơn dày đặc tới nỗi hơi thở thở ra cũng lạnh buốt.

Khói sương lượn lờ trong rừng trúc, ở đó có một căn phòng nhỏ.

Bùi Vũ mở cánh cửa ra, toàn thân áo trắng. Hắn cứ như vậy rơi vào trong mắt của ta.

Thục nhân quân tử, tao nhã thâm thúy.

Cặp mắt hoa đào cong cong, chậm rãi mở miệng: “Quấy rầy Tạ nhị tiểu thư.”

Rừng xanh suối trong.

Tìm ta nhảy loạn, hụt hẫng một nhịp.

Quả nhiên, sắc đẹp như dao, không thể tránh khỏi.

Kiếp trước khuôn mặt Bùi Triệt cũng như vậy, vô hại, đã mang cho ta đủ giáo huấn.

Ta nhếch khóe miệng, thanh âm mang theo hàn khí:

“Thái tử điện hạ, ngươi dùng tên giả để tránh trai mắt, ta sao lại không dám đến chứ”

Bùi Vũ ngược lại là sững sờ, sau đó hiện lên ý cười:

“Nhị tiểu thư chớ tức giận, Bùi mỗ là thành tâm cầu Nhị tiểu thư bắt mạch.”

Hắn dừng lại, nói tiếp, “Cũng là thành tâm muốn cùng Nhị tiểu thư kết minh.”

Hắn vươn tay tới hướng ta: “Nhị tiểu thư có nguyện ý tin tưởng ta?”

Bùi Vũ quả thật giống như trong truyền thuyết, rất thông minh.

Hắn đoán ta sẽ dùng một thân y thuật để đổi lấy cuộc sống an toàn cho ta và di nương.

Ta bắt mạch cho hắn, thanh âm bình thản:

"Ta tin".

 

17

Trong bữa tiệc chúc thọ của Thái hậu, ta đi sau lưng Bùi Vũ, cùng nhau đi vào đại sảnh.

Đám người bên trong nhìn bọn ta với mắt khác thường.

Tạ Hoán Thư dẫn đầu trào phúng: “Có người a, nhìn thấy ta xuất giá, cũng muốn được gả vào hoàng thất, lại không nhìn lại thân phận ti tiện của mình ”

Người chung quanh phụ họa theo:

“Nhị tiểu thư này thật sự không cần mặt mũi mà, thế mà cũng muốn góp vui trước mặt Thái tử điện hạ, đây là muốn trèo cao lên làm phượng hoàng tới điên rồi .”

" Thứ nữ chính là thứ nữ, không ra thể thống gì, cũng không nhìn xem Thái tử là nhân vật phong vân cỡ nào, sao có thể nhìn trúng nàng ta được chứ ".

Bùi Vũ nhíu mày, dậm chân.

Hắn có chút nghiêng người, dắt tay của ta:

“A Ngưng, coi chừng dưới chân.”

Hắn đang bảo vệ ta.

Ta cười nhạt một tiếng ra hiệu không ngại.

Đám người sững sờ, sắc mặt đỏ trắng đan xen nhau, toàn bộ như hoá đá tại chỗ.

Ánh mắt Bùi Triệt trong nháy mắt lạnh đi.

Hắn siết chặt tay vịn xe lăn, ẩn nhẫn khắc chế.

Đôi mắt của hắn, tựa như nhìn về phía ta.

Thần thái kia, không giống như là người mắt mù.

Ta dừng lại.

Mắt Bùi Triệt thế mà trị khỏi rồi?

Hắn dùng cách thức kiếp trước ta trị cho hắn để kiếp này trị khỏi.

Nhưng hắn không biết.

Không có ta trị, nếu dùng phương pháp kia sẽ dẫn tới phản phệ.

Tạ Hoán Thư nhìn thấy thần sắc Bùi Triệt, sắc mặt bỗng dưng chìm xuống dưới.

Ánh mắt nàng nhìn về phía ta , ghen ghét đến cực điểm.

Ta lạnh nhạt quay người, ngồi xuống.

Đường còn rất dài, lúc này mới vừa mới bắt đầu thôi.

 

18

Ta và Bùi Vũ định ra giao ước hôn nhân.

Ta gả cho hắn, dùng thân phận thứ nữ, làm giảm đi sự ngờ vực vô căn cứ của Hoàng đế, trợ giúp hắn đoạt đích.

Mà hắn, sau khi đăng cơ, hứa cho ta vị trí Hoàng hậu và quyền nhiếp chính.

Ta ngồi ở bên cạnh Bùi Vũ. Là vị trí của Thái tử phi tương lai.

Tạ Hoán Thư tìm được cơ hội công kích ta:

“ Tạ Hoán Ngưng, ai cho phép ngươi ngồi xuống vị trí này ? Trong mắt ngươi không có tôn ti trật tự sao!”

Những quý nữ khác đi theo nghị luận

“ Đúng vậy, vị trí Thái tử phi tương lai há có thể để cho một thứ nữ ngồi?”

"Quả thực là không biết liêm sỉ, tiện tỳ không biết lượng sức mình ".

Ta bình tĩnh nhìn lại: “Thái tử điện hạ đều không nói gì, các ngươi ngược lại là gấp lên, buồn cười.”

Tạ Hoán Thư cả giận: “Thái tử điện hạ không muốn cùng một tiện tỳ so đo, nhưng ngươi lại không biết liêm sỉ.”

Ta còn chưa mở miệng, Bùi Vũ liền thẳng tắp nhìn về phía Tạ Hoán Thư:

“Cô còn chưa mở miệng, Định vương phi đây là muốn thay cô quyết định?”

“Vị trí này, các ngươi ngồi không được, nhưng riêng Tạ Hoán Ngưng, có thể ngồi.”

Bốn phía ồn ào.

Nhóm quý nữ kia sững sờ, không dám tiếp tục mở miệng.

Ánh mắt nhìn về phía ta bắt đầu hóa thành dò xét.

Tạ Hoán Thư nghẹn lại, ánh mắt xẹt qua ghen tỵ.

Bùi Triệt một mực bất động thanh sắc, đột nhiên mở miệng:

“Hoàng huynh cản thấy hứng thú với thứ nữ này sao?”

“Thứ nữ này tâm cơ thâm trầm, Hoàng huynh nên cẩn thận.”

Thanh âm hắn lạnh lẽo, ánh mắt nặng nề.

 

19

Bùi Vũ cười.

Hắn đỡ ống tay áo để châm trà, hững hờ nói:

“Định vương quá lo lắng, cô nhìn Tạ nhị tiểu thư nhất là thuần lương.”

Bùi triệt nhíu mày: "Hoàng huynh muốn chơi đùa thì cũng thôi đi, còn cưới gả thì không thể".

“Nữ nhi của tỳ nữ rửa chân sinh ra, sao có thể xứng với Thái tử phi vị chứ.”

Bùi vũ nhíu lông mày, ánh mắt xẹt qua không vui, đang muốn mở miệng thì Thái hậu vào điện.

Yến tiệc chính thức bắt đầu, cái này nhạc đệm liền bị bỏ qua.

Ca múa, ăn uống linh đình qua đi, ta ra ngoài điện thông khí.

Ánh trăng lạnh như nước, nổi lên từng tia từng tia hàn ý.

Tay của ta, bỗng nhiên bị người nắm lấy.

“Ngươi cho rằng lựa chọn Thái tử liền có thể cản trở ta sao?”

Thanh âm nặng nề, mang theo vội vàng.

Là Bùi Triệt.

Chân của hắn lại cũng đã được chữa khỏi.

Ta hung hăng hất tay ra hắn: “Vậy liền chờ xem.”

“ Nhìn xem bây giờ ngươi đang làm cái gì? Làm sao ta có thể tin ngươi và Bùi Vũ không có tư tình chứ?”

Ta bật cười:

"Ngươi tin hay không tin, cũng không liên quan gì đến ta".

“Đời này, ta Tạ Hoán Ngưng không muốn cùng ngươi có chút xiua liên quan, nghe hiểu không? Ít đến phiền ta!”

Bùi triệt nhếch miệng, không nói một lời.

Thật lâu sau, hắn mở miệng, thanh âm hòa hoãn.

“Ngưng nhi, ta không so đo sự tình của ngươi và Bùi Vũ, chỉ cần ngươi nguyện ý an tâm làm  thiếp thất của ta, không động vào sự tình tiền triều ......”

Hắn ngừng một chút, thần sắc trở nên càng mà nhu hòa.

“Ta có thể dung thứ cho ngươi.”

Ba một tiếng.

Ta giơ tay lên tát hắn một cái vang dội:

"Bùi Triệt, mặt của ngươi thật lớn a".

"Ngươi nghe cho rõ ràng, dù là ngươi muốn làm tình nhân của ta, đời này, ngươi và ta đã định không thể đứng chung".


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play