Tơ Hồng Dắt Quỷ

Chương 2.1: Chào ông


2 tháng


Nhân lúc tên mập trả cây bút chì cho tôi, tôi nắm lấy tay hắn, run rẩy hỏi: “Anh… Hai người có nhìn thấy cô bé mặc váy đỏ đằng kia không?”

“Cô bé?” Mama tóc xoăn nhìn về phía đó, xua tay khẳng định: “Có cô bé nào đâu, con cũng ở tầng 16 à?”

Tầng 16 là khoa điều trị đặc biệt, thường tiếp nhận một số bệnh nhân tâm thần nhẹ và bệnh nhân chậm phát triển trí tuệ. Nếu tình hình không cải thiện sẽ chuyển đến bệnh viện tâm thần chuyên khoa để điều trị.

Bây giờ không phải là lúc lo lắng xem có phải tôi ở tầng 16 không, tôi nắm lấy tay mama tóc xoăn, muốn họ xác nhận lại lần nữa, bọn họ chắc chắn không nhìn thấy một cô bé nào à?

“Ây da, cô gái nhỏ, xuất hiện ảo giác thì không tốt đâu, hôm nay con không uống thuốc à?” Mama tóc xoăn cảnh giác nhìn tôi, muốn tóm lấy cánh tay tôi, đưa tôi đi gặp bác sĩ.

Tôi định hất cánh tay ra nhưng bị bà ấy giật lại, lực tay của bà ấy khỏe đến mức tôi cảm thấy xương của mình như sắp gãy đến nơi.

“Vậy ở chỗ cây liễu kia… Là ai?” Tôi hoảng loạn im lặng, dưới gốc cây liễu, bóng dáng cô bé mặc váy đỏ biến đâu mất rồi? Chỉ còn lại cành liễu đung đưa trong gió.

Tôi cố gắng hết sức hất tay khỏi mama tóc xoăn, bất lực giải thích rằng tôi đang ở tầng 13, tay trái của tôi vốn đã thành như thế này rồi, nếu tay phải bị bà ấy nắm chặt như thế chỉ chắc chắn sẽ tàn phế mất.

Nếu không phải bác sĩ phụ trách cho hai mẹ con họ tình cờ đi ngang qua, đồng thời biết tất cả bệnh nhân ở mỗi tầng thì chắc chắn bà mẹ thích chõ mũi vào chuyện người khác này sẽ không để tôi rời đi.

Chẳng lẽ tôi bị hoa mắt?

Dù sao thì ngoài việc chuẩn bị cho kỳ thi, tôi cũng không muốn làm chuyện gì khác, chỉ ngồi trên chiếc ghế dài dưới gốc cây liễu, cầm cuốn sổ phác họa lên, nhìn cô bé mặc váy đỏ trong đó.

Tôi vẫn rất tự tin vào khả năng vẽ tranh của mình. Nhưng dù vậy, tôi vẫn nhớ rõ mình vẫn chưa hoàn thành bức tranh này.

Nhưng sao bây giờ cô bé trong bức tranh lại trông rất sống động, màu đỏ trên chiếc váy kia giống như đang chảy máu.

“Tí tách”.

Một giọt máu đỏ tươi xuất hiện trong bức tranh.

Rồi đến giọt thứ hai, giọt thứ ba…

Tôi vô thức chạm vào mũi, mũi tôi vẫn ổn, không có gì lạ cả.

Bút chì màu không thể biến thành màu nước dễ dàng như vậy, tôi run rẩy đưa tay phải ra, định chạm vào mấy giọt nước màu đỏ giống như máu thì nhìn thấy cô bé trên trang giấy để lộ hàm răng nhọn, nhìn về phía tôi.

“A!”

Ném cuốn sổ phác thảo xuống đất, trái tim tôi đập nhanh đến mức muốn ốm.

Cuốn sổ phác thảo rơi xuống đất, bị gió lật qua vài trang, cuối cùng không còn nhìn thấy cô bé trong tranh nữa.

Tôi dũng cảm ngẩng đầu, vẫn không thấy bóng dáng cô bé mặc váy đỏ dưới gốc cây liễu kia đâu, như thể tất cả những điều này chỉ là do tôi tưởng tượng ra.

Có lẽ tôi cần lên tầng 16 để khám bệnh nhỉ?

Hành động ném cuốn sổ phác thảo của tôi đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, Trời đang tối dần, theo dự báo thời tiết thì chiều nay sẽ có mưa. Những bệnh nhân đi phơi nắng đều đang chuẩn bị về phòng bệnh. Lúc này có khá nhiều người đi ngang qua tôi.

Cô chỉ có thể nhếch đôi môi khô khốc, cười ngượng nghịu, đi đến bên cuốn sổ phác họa, nói: “Có sâu, có sâu.”

Khi tôi nhặt lại cuốn sổ phác họa thì bức tranh đã trở lại trạng thái ban đầu, không còn thấy dấu vết của máu.

Tôi ngơ ngác nhìn bức tranh trong tay, dụi dụi mắt thật mạnh.

Rõ ràng bức tranh đã trở về trạng thái ban đầu, không có vết máu, không có bộ váy đỏ lộng lẫy, không có hàm răng sắc nhọn, không có nụ cười quái dị.

Vì bức tranh được vẽ bằng bút chì màu nên màu sắc không được tươi sáng lắm. Cô bé mặc váy đỏ cũng không mấy bắt mắt. Trong tranh, cô bé vẫn có khuôn mặt bánh bao nho nhỏ với những nét vẽ thô sơ — dù sao thì tôi vẫn chưa vẽ xong.

Tôi vo tròn tờ giấy đó, giơ cuốn sổ phác thảo lên trên đầu, nhìn ra ánh nắng. Nếu trước đó thật sự có những giọt máu màu đỏ, chắc chắn sẽ để lại dấu vết.

Nhưng không có gì cả.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play