Tơ Hồng Dắt Quỷ

Chương 1.2: Cô bé mặc váy đỏ


3 tháng


Ánh mắt của tôi và cô bé không giao nhau nên chắc chắn cô bé không phải đang nhìn tôi. Chẳng lẽ có anh chàng đẹp trai nào xung quanh đây à? Tôi nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy gì cả.

Thôi quên đi, nhân lúc cô bé không cử động, phải vẽ phác họa cô bé trước đã. Sau khi đưa ra quyết định này, tôi kẹp mấy cây bút chì màu ở cánh tay trái mất cảm giác, bắt đầu hành động.

Cô bé khá hợp tác, khi tôi vẽ, đừng nói là cử động, đến cả nghiêng đầu còn chẳng thèm làm, điều này hoàn toàn không phù hợp với hành vi của những đứa trẻ nghịch ngợm bình thường.

Người phụ nữ ngồi một mình bên cạnh cô bé không có y tá chăm sóc, cũng chẳng khác cô là bao. Mái tóc dài như thác nước, xõa xuống bánh xe lăn, nếu cô ấy di chuyển bánh xe lăn, chắc chắn sẽ xảy ra tai nạn.

Lúc tôi vẽ xong thì thời gian đã trôi qua khoảng nửa tiếng.

Khi ngẩng đầu lên lần nữa, đúng lúc tôi nhìn thấy một người đàn ông hơi lớn tuổi đang đẩy người phụ nữ ngồi xe lăn đi. Dường như cô bé kia đã bị họ bỏ quên, cô bé vẫn đứng đó nhìn về phía này, vẫn là vẻ mặt vô cảm.

Tôi đặt bản phác thảo bên cạnh, vẫy tay với cô bé, muốn cô bé nhanh chóng đi về với bố mẹ. Nhưng cô bé lại phớt lờ tôi.

Tôi nghiêng người nhìn về phía trước thì mới thấy rõ hơn, sắc mặt cô bé rất nhợt nhạt. Dù sao người đến bệnh viện cũng không có mấy người sắc mặt tái nhợt như vậy.

Được rồi, cô bé không để ý đến tôi, nhưng hành động vẫy tay ngớ ngẩn của tôi đã thu hút vô số ánh mắt. Ngồi ở ghế dài đằng kia, có một tên đàn ông mập khoảng 200 cân, hắn tưởng tôi đang vẫy tay với hắn nên ngượng ngùng cúi đầu.

Tên mập kia trông giống như một con cóc khổng lồ, tôi không muốn gặp rắc rối nên trề môi, miễn cưỡng cầm cuốn phác thảo lên lần nữa, giả vờ đắm chìm trong thế giới vẽ, không nhìn sang bên kia nữa.

Một cơn gió mạnh thổi qua, một cây bút chì màu rơi xuống đất, tôi cúi xuống nhặt nó lên. Một bàn tay mập mạp đã cầm lấy cây bút chì của tôi.

Lúc này tôi thực sự không muốn ngẩng đầu lên, nhưng không còn cách nào khác ngoài việc chuẩn bị sẵn tâm lý, tôi hít sâu, sau đó ngẩng đầu lên cười toe toét, để lộ hàm răng to, da đầu tôi căng lắm rồi.

Cạnh tên đàn ông mập mạp kia là mẹ hắn với mái tóc xoăn, hắn đỏ mặt trả lại bút chì cho tôi.

Tôi xấu hổ cười, nói lớn: “Cảm ơn”, tôi muốn dùng cách này để bôi xấu hình tượng của mình một chút.

Vừa nói xong, tôi liếc nhìn cô bé mặc váy đỏ đứng cách đó không xa, vậy mà cô bé lại mỉm cười với tôi!

Đúng vậy, chắc chắn là cười với tôi, tôi có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt của chúng tôi đang giao tiếp với nhau.

Tôi thề với thị lực 5.2 của mình!

Đôi mắt của cô bé rất lớn, lớn đến mức dường như không thể nhìn thấy lòng trắng. Vốn dĩ là cái miệng nhỏ nhắn màu hồng, vậy mà khi cười, ôi trời, dài đến tận mang tai, còn để lộ hàm răng nhọn không giống răng của con người, giữa hai hàm răng còn có một thứ gì đó màu đỏ.

Tôi nuốt nước bọt, cảm thấy tai ù đi, lùi về sau một bước.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play