Tơ Hồng Dắt Quỷ

Chương 2.2: Chào ông


2 tháng


Cứ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tôi gãi mạnh da đầu, ném cuốn sổ phác thảo sang một bên rồi ngồi phịch xuống ghế.

Thân là người sinh ra ở thành phố, lớn lên trong thời đại công nghệ số, tôi chưa bao giờ gặp những chuyện kỳ lạ như vậy. Điều tôi được học từ nhỏ là phải tin tưởng vào khoa học và phản đối mê tín dị đoan.

Nhưng những giọt máu đọng lại và nụ cười kia để lại trong tâm trí tôi đã đánh thẳng vào quan niệm sống của tôi, khiến tôi không thể thoát ra.

Nhưng bây giờ là ban ngày mà! TV, phim ảnh, phim hoạt hình đã mang tới cho tôi kiến thức đơn giản nhất, ma quỷ chỉ có thể xuất hiện vào ban đêm thôi.

Có lẽ do tôi đã suy nghĩ quá nhiều, những suy nghĩ hỗn độn như những sợi len rối tung rối mù, không thể tìm thấy manh mối. Hít sâu một hơi rồi thở ra, tôi cảm thấy tức ngực, rất khó chịu.

Bây giờ tôi cần phải bình tĩnh lại, cổ họng tôi khô khốc như muốn bốc khói. Tôi vươn tay mò mẫm tìm chai nước bên cạnh.

Đầu tiên là chạm vào nắp chai, sau khi chạm vào, tôi cảm thấy có gì đó không đúng.

Có thứ gì đó nhăn nheo, hơi thô ráp, không co giãn chút nào, thậm chí còn hơi lạnh.

Tôi cúi đầu, nhìn thấy một bàn tay nhăn nheo nhiều gân tay màu nâu đang cầm lon nước uống của tôi. Nơi lẽ ra phải nhìn thấy mạch máu và xương cốt thì lại phẳng lì như thể chúng chỉ có một lớp da bọc lại, tạo thành hình bàn tay.

Bàn tay đó nắm chặt lon nước uống của tôi đến mức cái lon bị bóp méo.

Bên trong vẫn còn hơn nửa nước có ga, bây giờ nó đang lắc lư như muốn trào ra ngoài.

Tôi vô thức ngồi dịch sang một bên, sau khi giữ khoảng cách, tôi mới dám ngẩng đầu nhìn chủ nhân của bàn tay nhăn nheo này.

Nhìn hơi quen.

Tôi nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi mới nhận ra, đây không phải là ông lão trong thang máy kia à! Tôi còn không nhận ra ông ta ngồi bên cạnh tôi từ lúc nào.

Ông lão ngồi đó, sống lưng thẳng tắp, mắt nhìn về phía trước, không nhìn tôi nhưng vẫn nắm chặt lon nước của tôi.

Dù sao thì ấn tượng mà ông ta để lại cho tôi cũng không tốt, tôi định bỏ lon nước đi, cầm cuốn sổ phác thảo bỏ chạy.

Vừa mới nhấc mông lên, đột nhiên ông lão quay đầu, trừng mắt nhìn tôi. Đôi mắt của ông ta rất tối, dù không thể thấy rõ ông ta đang nhìn chỗ nào, nhưng tôi có thể cảm nhận rõ ông ta đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Ánh mắt kia không thân thiện lắm, tôi không còn cách nào đành ngồi xuống, cười ngượng nghịu với ông ta, nói: “Ông lão, chào ông, chúng ta vừa… Ừm… gặp nhau ở thang máy.”

Có lẽ hành động tử tế của tôi đã có hiệu quả, ông lão kia đột nhiên giơ tay, đưa lon nước ra trước mặt tôi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play