Tơ Hồng Dắt Quỷ

Chương 1.1: Cô bé mặc váy đỏ


3 tháng


Tôi nằm viện đã hai ngày, chán nản nằm trên giường bệnh, lật qua lật lại nhìn lòng bàn tay trái.

Miếng băng vải dày đến mức tôi không thể nhìn thấy miệng vết thương, thậm chí còn không cảm nhận được nó.

Đúng vậy, là cảm giác.

Tôi phát hiện ra dù lòng bàn tay bị thương đến mức mất cảm giác nhưng nó vẫn nghe theo mệnh lệnh của tôi.

Từ khi tôi nhập viện, lỗ tai tôi vẫn chưa được điều chỉnh tốt, tôi luôn nghe thấy những âm thanh giống như dòng điện chạy qua. Mới đêm qua, tôi còn nghe thấy tiếng thở dài ai oán của một người phụ nữ.

Tôi chắc chắn đó chỉ là ảo giác.

Tôi nhanh chóng xuống giường bệnh, định đi tới khu vườn ở dưới tầng để hít thở không khí.

Ra ngoài rẽ phải vào cửa tháng máy. Trong thang máy chỉ có tôi và một ông già, không có ai khác.

Nhìn thoáng qua, ông già kia đang nghiêng đầu nhìn tôi, mỉm cười nham hiểm, để lộ hàm răng vàng khè.

Nụ cười này quá quen thuộc, hôm qua tôi ngủ quá nhiều vào ban ngày, đến tối không thể ngủ được, tình cờ nhìn thấy bà Vương ở giường bên cạnh cũng mỉm cười như vậy với tôi.

Nụ cười rất rộng, đừng nói là 8 cái răng, nếu miệng bọn họ có 80 cái răng, chắc chắn cũng sẽ lộ ra ngoài.

Thang máy vừa xuống tầng 1, cửa mới chỉ mở một nửa tôi đã bước ra ngoài. Nụ cười đó khiến tôi cảm thấy khó chịu khắp người.

Mua một lon nước ngọt ở máy bán hàng tự động, tôi bước đi tao nhã về phía khu vườn.

Tôi là Tô Ly, năm nay 22 tuổi, hiện tại là giảng viên của một trường đại học nghệ thuật nổi tiếng. Không phải tôi khoe khoang, nhưng tôi chắc chắn có thể miêu tả tôi là người trẻ tuổi đầy triển vọng.

Hai ngày trước, vì ngăn người phụ nữ mập dùng dao đâm vào khuôn mặt xinh đẹp của tôi, tay trái của tôi đã bị thương nặng, da thịt lộ ra ngoài, lộ rõ cả xương trắng, phải khâu bảy mũi.

Nhưng vết thương ở tay không thể ngăn cản bước chân theo đuổi nghệ thuật của tôi - thật ra do quá nhàm chán, tôi cầm một cuốn sổ phác thảo, một hộp bút màu, một lon nước rồi nhìn xung quanh, tìm một nơi yên tĩnh mát mẻ.

Đi một vòng, tôi thấy ngay một cái ghế dài còn trống, dưới bóng cây liễu không có người ngồi. Bất chấp tất cả, tôi chạy vụt tới.

Ghế dài hơi lạnh, dù bây giờ là đầu xuân nhưng hôm nay ánh nắng chói chang đến nỗi tôi không thể mở mắt ra. Xung quanh có ba bốn người chen chúc nhau trên hai cái ghế dài xung quanh, thỉnh thoảng họ lại đưa tay lên trán để che nắng.

Haha, chỗ tốt như vậy mà không có ai ngồi, tôi may mắn thật. Đắc ý thay đổi tư thế cho thoải mái, nửa dựa vào ghế mà duỗi thẳng chân, ném đồ uống sang một bên, ôm cuốn sổ phác thảo, bắt đầu dùng ánh mắt “nghệ thuật gia” quan sát bối cảnh xung quanh.

Trong khu vườn có rất nhiều bệnh nhân mặc áo sọc xanh và blouse trắng của bác sĩ. Nếu muốn truyền cảm hứng nghệ thuật thì… phải tiêu tốn vài cây bút chì màu.

Khóe mắt hiện lên một màu đỏ thu hút sự chú ý của tôi. Tôi quay đầu nhìn chéo sang bên phải, thấy một cô bé mặc váy đỏ, buộc tóc hai bím đang đứng cạnh một người phụ nữ ngồi trên xe lăn.

Người phụ nữ quay lưng lại với tôi, nhưng cô bé lại quay mặt về phía tôi. Khuôn mặt bánh bao nho nhỏ rất đáng yêu.

Tình cờ cạnh chỗ họ đang đứng có một khóm hoa tường vi màu hồng và đỏ rực. Cô bé đứng dưới gốc cây liễu, vị trí không xa, bố cục lại khá ổn, tôi nhanh chóng lấy bút chì màu và bắt đầu vẽ phác thảo.

Tôi biết những đứa trẻ nhìn chung rất hồn nhiên, hoạt bát hiếu động thì không thể nào làm người mẫu được. Trong kỳ nghỉ đông và kỳ nghỉ hè, tôi làm giáo viên dạy vẽ bán thời gian ở studio nên biết rất rõ điều này.

Vẽ phác thảo bằng tốc độ nhanh nhất có thể, thời gian trôi qua ít nhất 10 phút.

Khi tôi ngẩng đầu lên, cô bé ấy vẫn đứng đó, vẫn vô cảm nhìn về phía bên này.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play