Đám người Lộ Soái đúng là người tốt thật.

Chơi game thua cũng chỉ bắt tôi uống nước giải khát thôi.

Nhưng vận may của tôi quá tốt nên họ cứ thua mãi, đến mức họ không còn muốn chơi với tôi nữa.

Đợi khi trò chơi kết thúc thì tôi mới thấy rất nhiều chai bia rỗng nằm lăn lóc trên bàn Thư Hách.

“Này, Thư Hách, anh còn ổn không đấy?”

Tôi ngồi xuống bên cạnh Thư Hách, trông sắc mặt anh hơi tái nhợt.

Anh uống nhiều như thế, chắc không phải uống đến mức ngộ độc rồi đó chứ?

Anh lắc đầu, đưa ly lên cười với tôi.

“Nào cạn ly.” Dứt lời anh lại tiếp tục uống.

Tôi không thể chịu được nữa, giành lấy ly bia trong tay anh.

Tức giận nói với anh: “Thư Hách, anh uống nhiều lắm rồi, tôi đưa anh về nhà.”

“Lâm muội muội à, Thư Hách không sao chứ?” Lộ Soái hỏi thăm, dường như rất lo lắng cho anh.

Tôi xua tay ý nói không sao, định đỡ Thư Hách đứng dậy.

Nhưng kết quả lại trượt chân khiến cả người Thư Hách đè trên người tôi.

Gò má anh dính trên ngực tôi, đôi mắt mơ mơ màng màng nhìn chằm chằm tôi.

Tim tôi đập mạnh hơn bao giờ hết, có cảm giác hơi thở nóng hổi của Thư Hách đang phả vào cằm mình.

Hơi thở nóng bỏng đó khiến cổ họng tôi khô khốc. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Cục cưng à, em đừng chia tay với anh mà, có được không?”

Tôi sững sờ, không nói được lời nào.

“Anh thật sự rất yêu em...”

Thư Hách lẩm bẩm một mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play