Xin Đừng Chọc Tức Sư Tôn!

Chương 5: Sư tôn


2 tháng


Nhớ lại, hình như sau khi hai đệ tử trở về gặp hắn, hắn mới đi tìm Cố Lẫm. Đến chỗ này không hiểu sao cảm thấy hơi mệt lại còn có chút nhức đầu, thế nên hắn mới ngồi xuống bậc thang nghỉ một chút. Không ngờ hắn còn có thể ngủ quên luôn, còn mơ thấy giấc mơ kia... Đùa chứ Tô Vũ Thần thích hắn thì đúng là vô lí không chịu được, không hiểu sao hắn có thể mơ được như vậy nữa.

Có lẽ lần sau gặp được Cố Dư Niên, hắn phải hỏi người này xem sao.

Khúc Thanh Thời vừa mới đứng lên duỗi cái eo lười, thì bỗng thấy có một người đứng dưới cùng bậc thang. Hắn không chú ý đối phương đến lúc nào, đột ngột quá cứ như biến ra vậy. Người nọ là một nữ tử hồng y vô cùng xinh đẹp, bàn tay trái cuốn rất nhiều sợi chỉ đỏ. Nàng cúi đầu làm lễ với Khúc Thanh Thời rồi cất giọng hơi khàn: "Khúc chân nhân, Tuyết tiên tôn chuyển lời, dặn ngài chiều tối nay tới Tuyết Liên cung."

Khúc Thanh Thời hơi ngây ra, đáp: "Ta biết rồi."

Đến khi Hồng Y nữ tử đã đi xa, Khúc Thanh Thời vẫn chưa đi thêm nửa bước. Vẻ mặt hắn đầy suy tư. Vị sư tôn không mặn không nhạt kia của hắn, đã rất lâu không tìm hắn rồi. Sao bỗng dưng lại...

Khúc Thanh Thời không nghĩ nữa, bởi vì hắn thấy Cố Lẫm đang đi về phía mình từ hành lang bên kia. Cố Lẫm trông vẫn rất yếu, sắc mặt y tái nhợt nhưng vẫn vô cùng vẫn không che đi được sự vui vẻ khi thấy Khúc Thanh Thời.

"Sư tôn!"

Khúc Thanh Thời vội đi tới đỡ Cố Lẫm, vừa hay đoạn hành lang này ngay gần thư phòng của hắn nên hắn bèn dẫn đối phương đi vào trong. Bên trong khá rộng, nhưng giấy bút thư tịch lại rất lộn xộn, cũng chỉ có chỗ bàn trà còn chỗ mà ngồi xuống. Đợi Cố Lẫm ngồi yên rồi, Khúc Thanh Thời mới bảo y: "A Lẫm đang bị thương, sao lại chạy tới đây? Cứ ở Trúc Ngọc cư tĩnh dưỡng cũng được, ta còn đang định đi thăm ngươi, ngươi đã tới trước rồi."

Cố Lẫm đáp: "Đa tạ sư tôn quan tâm, đệ tử không sao. Thật đấy. Chỉ là chút ngoại thương thôi, mười ngày nửa tháng là sẽ đỡ."

"Vậy thì tốt. " Khúc Thanh Thời ngẫm nghĩ một thoáng, lại nói tiếp. "A Lẫm nếu ngươi muốn thì ở lại chỗ ta đi, tiện cho ta chăm sóc."

"Thật sao?" Ánh mắt Cố Lẫm sáng hẳn lên. "Sư tôn nói rồi đấy nhé!"

Khúc Thanh Thời khẽ cười một tiếng: "Thật."

"Vậy đệ tử có thể đọc sách ở thư phòng của sư tôn không?" Cố Lẫm lại hỏi.

"Được." Ngày thường vì thích yên tĩnh một mình nên thư phòng của Khúc Thanh Thời không cho ai bước vào kể cả các đệ tử, nhưng nay hắn lại phá lệ. "Ngươi làm gì thì cứ làm đi, chiều tối sẽ có người của Túy Giang lâu đến đưa đồ ăn. Ngươi ăn uống đầy đủ một chút, đừng ích cốc. Mai ta sẽ nhờ Cố Dư Niên đến thăm bệnh."

Dứt lời Khúc Thanh Thời đứng lên.

Cố Lẫm đột nhiên kéo một góc tay áo hắn, nhỏ giọng hỏi: "Sư tôn định đi đâu?"

"Ngươi muốn quản vi sư đi đâu hay sao?" Khúc Thanh Thời nhấc kéo tay áo ra khỏi tay Cố Lẫm.

Sắc mặt Cố Lẫm tái đi trông thấy. Y luống cuống nói: "Xin lỗi... Sư tôn, đệ tử... Đệ tử không có ý đó."

"Ta biết." Khúc Thanh Thời nhàn nhạt đáp. "Ta có chút việc đi gặp sư tôn. Tối nay có thể ta sẽ về muộn, ngươi tự chăm sóc bản thân cho tốt."

Khúc Thanh Thời đi rồi, Cố Lẫm mới nhỏ giọng nói một mình: "Tuyết tiên tôn... bao năm lạnh nhạt vứt bỏ sư tôn, giờ người đó tự nhiên lại tìm sư tôn làm gì?"

...

Địa giới Vân Thanh tông không quá lớn, chỉ hơn Cửu cung Mạc thị một chút, nhưng ngoại trừ nội môn thì nơi nào cũng rất khó tìm.

Khúc Thanh Thời đã mười năm không tới trung tâm Vân Thanh tông, nhưng hắn là tu tiên giả, mười năm với hắn cũng không quá dài. Cảnh vật vẫn thế, nơi nơi đều là những kiến trúc cổ kính, thi thoảng trên đường sẽ gặp vài vị đệ tử vận đồng phục thanh y. Bọn họ đều là người mới không biết Khúc Thanh Thời là ai, nhưng chỉ cần có mắt đều sẽ nhận ra hắn có uy áp của một cường giả, lại ăn vận quý khí, rõ ràng không phải nhân vật tầm thường. Thế nên chúng đệ tử vẫn rất khiêm tốn chắp tay hành lễ với hắn rồi mới đi.

"Các người nghe nói gì chưa, sư tổ lập môn của Vân Thanh tông chúng ta đã xuất quan sau hơn năm mươi năm bế quan tại Tuyết Vũ cung! Hơn nữa ngài ấy còn đích thân tới giám thị trong khảo nghiệm đệ tử năm nay!"

"Aaa! Thật sao? Sư tổ... Là vị Tư Không thánh quân trong truyền thuyết đó ư? Sao ta thấy giống như nằm mơ quá. Tư Không thánh quân đã là bán thần, chúng ta có thể sẽ được nhìn thấy ngài ấy thật sao?"

"Suỵt, nghị luận về sư tổ, các ngươi chán sống rồi à?"

Khúc Thanh Thời tình cờ nghe mấy đệ tử nghị luận, cảm thấy khá bất ngờ. Về vị sư tổ kia, lúc mới nhập môn Khúc Thanh Thời được y chỉ dẫn rất nhiều. Người này tuổi rất lớn, tính tình lúc thường hiền hòa thân thiện nhưng thi thoảng hơi điên, những lúc đó y sẽ rất đáng sợ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Khúc Thanh Thời còn thân cận với sư tổ hơn là sư tôn. Sư tôn hắn, ngay cả mặt mũi trông ra sao, xuất thân thế nào hắn cũng không biết. Hắn chỉ biết y là Tuyết tiên tôn – một trong tứ đại cường giả tu chân giới "Phong Hoa Tuyết Nguyệt".

Lúc bấy giờ đã về chiều muộn, ráng trời vàng cam phía tây càng lúc càng đậm. Khúc Thanh Thời nhìn trời mới vỡ lẽ ra mình đã đi lòng vòng trong trung tâm Vân Thanh tông rất lâu rồi. Nói ra thật mất mặt, hắn thật sự... không nhớ đường đến Tuyết Liên cư của sư tôn! Đường đi lối rẽ ở Vân Thanh tông vốn rối như mạng nhện, hơn nữa nhiều sông núi, người ở lâu vẫn còn có thể bị lạc. Tuyết Liên cư lại không ở gần trung tâm tông môn, không quen đường thì rất khó tìm. Khúc Thanh Thời tuy là nhị đệ tử của Tuyết tiên tôn, nhưng là đệ tử bị lạnh nhạt nhất, từ lúc bái sư cũng chỉ từng đi theo sư huynh đến chỗ của sư tôn đúng một lần, lại rời đi bằng trận truyền tống, nên bây giờ đột nhiên bảo hắn tìm đến cửa thật đúng là đòi mạng.

Thế nên, chỉ còn cách nhờ cậy sư huynh...

...

Tông chủ Vân Thanh tông Thượng Quan Ẩn mới vừa lo việc từ chấp sự đường đi ra đã thấy sư đệ hắn đi tới hành lễ, rồi mỉm cười nhìn mình, nụ cười ấy rõ là đẹp nhưng sao hắn cứ có cảm giác sợ hãi?

"Sư huynh..." Khúc Thanh Thời nói: "Đã lâu không gặp, sư huynh vẫn tốt chứ?"

Thượng Quan Ẩn thầm nghĩ đã lâu không gặp là mấy ngày trước đệ vừa lôi kéo sư huynh đi hội đấu giá Nguyệt Hà các đốt tiền đấy ư? Miệng lại đáp: "Đa tạ sư đệ quan tâm, sư huynh vẫn ổn."

Khúc Thanh Thời làm màu đủ rồi, mới đi vào chủ đề chính: "Sư huynh, ta có việc này muốn nhờ sư huynh giúp đỡ."

"Đệ mau nói đi."

"Huynh chỉ cho đệ đường tới Tuyết Liên cung của sư tôn được không? Sư tôn gọi đệ đến Tuyết Liên cung, nhưng... Huynh biết mà, đệ thật sự không nhớ đường."

"Sư tôn tìm đệ thật?" Thượng Quan Ẩn ngạc nhiên. "Chuyện mười năm trước... Có khi nào sư tôn chịu xuống nước với đệ rồi không?"

Khúc Thanh Thời lắc đầu đáp: "Đệ đâu có biết."

Thượng Quan Ẩn vui vẻ ngoắc tay với Khúc Thanh Thời: "Đệ qua đây."

Khúc Thanh Thời đi qua, còn chưa kịp nói gì thì trước mắt đã tối sầm lại, thoáng chốc qua đi, hắn đã thấy mình đứng bên một bờ vực nhìn ra hướng tây. Dưới kia là một biển mây trải dài vô tận, trập trùng những dãy núi chạy về phía xa xa. Hoàng hôn đã gần kề, Mặt Trời đỏ rực như một hòn than. Khúc Thanh Thời xoay lưng, thấy phía sau là non xanh nước biếc, ngay trước mắt có hồ sen trắng, gần hồ sen có một khu vườn đậu đầy trái ngọt hoa thơm. Xa xa nữa, là một biệt cung ẩn hiện sau những rặng trúc.

Khúc Thanh Thời thầm cảm thán sư huynh truyền tống thật là nhanh gọn không lòng vòng, mới chỉ chớp mắt một cái mà đã thấy Tuyết Liên cung của sư tôn rồi.

"Thanh Thời, qua đây."

Đó là một giọng nam nhân trời sinh vô cùng mê hoặc nhân tâm. Nghe thấy giọng nói này, Khúc Thanh Thời hơi run lên, bấy giờ mới thấy bên trái có một cái đình nhỏ sát bên bờ vực, trong đình có một nam nhân hắc y đeo mặt nạ quỷ  đang gồi, tay phải chống lên bàn day huyệt thái dương. Đó chính là Tuyết tiên tôn, vị sư tôn đã mười năm không gặp của hắn.

____

*Tác giả có lời muốn nói: Xin nhắc lại, chủ thụ, sư tôn công! Công còn xài acc clone!😃

Hic, nghĩ tên chương khó quá, nghĩ tên địa danh với mấy cái pháp khí thần khí linh thảo linh tinh cũng khó quá. Thôi tui chém đại vậy, chỉ mang tính chất minh họa thôi nhé 😑


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play