Xin Đừng Chọc Tức Sư Tôn!

Chương 6: Từ giấc mộng đến đời thực


2 tháng


Khúc Thanh Thời chậm rì rì đi đến, rồi bước vào trong đình. Đứng đối diện sư tôn, mới thấy đối phương so với xưa kia vẫn thế, vẫn không lộ mặt, vẫn là dáng vẻ cấm dục lạnh lùng như trước...

"Đệ tử Khúc Thanh Thời, tham kiến sư tôn." Khúc Thanh Thời tới trước mặt sư tôn hành đại lễ, quỳ xuống.

Việt Khinh Ưu đi tới đỡ Khúc Thanh Thời đứng lên, "Vành mắt như gấu trúc cả rồi, có phải ngươi rất mệt hay không?"

"Ta..." Nhất thời hắn không biết phải đáp thế nào, bởi lẽ sư tôn hắn chưa từng quan tâm hỏi han sức khỏe của hắn như vậy. "Ta... Không sao."

Việt Khinh Ưu cũng không hỏi nữa, chỉ nói: "Ngày kia khảo nghiệm đệ tử, ngươi đến giám thị đệ tử kiếm tu đi."

Khúc Thanh Thời hơi bất ngờ nhưng vẫn đáp. "Vâng."

"Nghỉ ngơi cho tốt, đừng hao tâm tổn sức vì người khác mà quên đi bản thân mình." Việt Khinh Ưu nói lời quan tâm bằng âm giọng lạnh nhạt.

Khúc Thanh Thời thấy đối phương chỉ hơi phất tay, trước mắt đã tối sầm. Khi ánh sáng trở lại, hắn thấy mình đã đứng ở gần chấp sự đường, nơi vừa gặp sư huynh ban nãy. Sư huynh hắn vẫn chưa đi, đang rất nhàm chán ngồi bên cạnh ao nhỏ gần đó cho cá ăn.

"Sư tôn đã nói gì với đệ?" Thượng Quan Ẩn tò mò hỏi.

"Chẳng có gì, chỉ dặn ngày kia đệ đi giám thị kiếm tu mà thôi."

"Chỉ có vậy thôi?" Thượng Quan Ẩn rải nốt chỗ thức ăn cho cá xuống ao, phủi tay đi tới. "Ê, tay đệ cầm cái gì đấy?"

Bấy giờ Khúc Thanh Thời mới nhận ra tự lúc nào trong tay mình đã cầm một cái bình sứ trắng nho nhỏ, mở ra thì thấy mấy viên đan dược màu đỏ. "Hình như sư tôn cho đệ Tĩnh Dạ đan."

"Ồ, cái này ta biết, đan dược này rất khó luyện, đắt lắm đó, uống vào sẽ ngủ ngon giấc hơn... Ấy, giấc ngủ của đệ dạo này không tốt sao?"

"Cũng không hẳn." Khúc Thanh Thời lảng tránh sang chuyện khác: "Chuyện của sư huynh và Nguyệt tiên tôn thế nào rồi?"

"Chẳng sao cả." Thượng Quan Ẩn buồn rầu đáp: "Nguyệt tiên tôn và sư tôn chúng ta như nước với lửa, nàng ấy trông thấy ta cũng chỉ thêm phiền..."

Khúc Thanh Thời từ chối cho ý kiến, vị sư huynh này của hắn lắm lúc như keo da chó, cỡ này mà không theo đuổi được người ta thì cũng hết cách. Như chợt nhớ ra điều gì đó, hắn lại hỏi Thượng Quan Ẩn: "Sư huynh, chỗ huynh có thừa người không, cho đệ mượn mấy hôm giúp việc."

"Có chứ, sáng mai ta sẽ bảo hai người đáng tin đến chỗ của đệ." Thượng Quan Ẩn đáp ứng ngay. "Cuối cùng đệ cũng chịu tìm người đến giúp. Thiên Thanh cung rộng như vậy, đệ lúc nào cũng tự mình dọn dẹp quét tước, chăm chăm chút chút, không sợ mệt chết hay sao?"

Sau khi tạm biệt sư huynh quay về Thiên Thanh cung, trời đã tối hẳn. Chỉ thấy hai đệ tử Tô Vũ Thần và Tô Yến đang cười đùa nói chuyện vui vẻ trong vườn hoa cạnh đài phun nước sân trước, còn Cố Lẫm hình như không thấy đâu.

"Sư tôn về rồi!" Tô Yến vui vẻ chạy tới. Trong tay nàng bưng một đĩa điểm tâm có tạo hình rất đẹp mắt. "Sư huynh có mua về một chút điểm tâm ngọt ở Kính thành, là loại sư tôn thích ăn nhất, người mau nếm thử đi!"

"Ừ." Khúc Thanh Thời tiện tay lấy một cái cho vào miệng ăn, nuốt xuống rồi mới nói: "Rất ngon."

Nhưng hắn chỉ ăn đúng một miếng, lại hỏi hai người họ: "Hai ngươi có thấy A Lẫm không?"

"Đừng hỏi Cố Lẫm nữa, vừa rồi ta đến tìm khắp nơi kể cả Trúc Ngọc cư cũng không thấy hắn."

Một giọng nói đột nhiên chen vào, Khúc Thanh Thời kinh ngạc nhìn thấy Cố Dư Niên vận bạch y đang đứng dựa vào hòn giả sơn gần đó.

Tô Yến cũng phụ họa: "Đúng đó sư tôn, không biết sư đệ đi đâu, hắn bị thương kia mà, chẳng lẽ khỏi rồi? Không thể nào chứ..."

Khúc Thanh Thời nhíu mày. Hắn đang định gọi Cố Dư Niên nói chút chuyện, lại thấy có một người hớt ha hớt hải chạy từ bên ngoài tới trước mặt mình, quỳ xuống khấu đầu liên tục. Khúc Thanh Thời nhận ra đó là đạo đồng hay đi theo Mạc Kính Thư, trong lòng lập tức dâng lên dự cảm xấu, hoảng hốt nói: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

Đạo đồng khóc sưng hết mắt, vừa dập đầu vừa nói: "Khúc chân nhân... Huhu, công tử nhà ta... ngài ấy, ngài ấy... huhu, bị phục kích, y sư nói... nói không còn thời gian nữa, nên ngài ấy muốn... muốn gặp Khúc chân nhân lần cuối!"

"Không thể nào!" Khúc Thanh Thời suýt nữa thì ngã quỵ, lại được Cố Dư Niên chạy tới đỡ lấy. Hắn phải dựa vào người Cố Dư Niên mới đứng vững được, run rẩy nói: "Kính Thư, hắn... sao lại như vậy chứ?"

Trong giấc mơ, Cố Lẫm hóa ma giết chết Mạc Kính Thư và rất nhiều người Mạc thị, Khúc Thanh Thời đã tới sớm cứu Cố Lẫm, Cố Lẫm cũng không hóa ma, tại sao... Tại sao Mạc Kính Thư vẫn gặp nạn? Chẳng lẽ dòng chảy số phận đã định sẵn, Khúc Thanh Thời hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi thứ tồi tệ nhất xảy ra ngay trước mắt mình mà không thể làm gì hay sao?

"A Niên, ngươi đi cùng ta."

Lúc hắn và Cố Dư Niên tới chỗ của Mạc Kính Thư, thấy rất nhiều người vây quanh người đang nằm trên giường, có người thì ôm cột khóc nức nở.

Khúc Thanh Thời cũng chẳng quan tâm có thể bị người của Mạc Duyệt thấy không, chạy tới bên Mạc Kính Thư. Khi thấy tình trạng của hắn, Khúc Thanh Thời gần như sắp ngất đi.

Tu vi của Mạc Kính Thư không thấp, cũng chỉ thua Khúc Thanh Thời một đại cảnh giới, đã là Huyền giả sơ kì, thế mà cả người Mạc Kính Thư không có chỗ nào lành lặn. Nơi nơi đều là vết thương lớn nhỏ do đao kiếm gây ra, tuy đã được băng lại nhưng máu vẫn nhuộm đỏ vải băng bó. Hai mắt hắn bị một băng vải trắng buộc vào, cũng đã bị nhuộm đỏ. Sắc mặt hắn trắng bệch, hơi thở yếu ớt đến nỗi tưởng như có thể tắt thở bất cứ lúc nào.

"Kính Thư... Là ta."

Khúc Thanh Thời ngồi xuống bên giường. Mạc Kính Thư nghe được giọng của Khúc Thanh Thời liền động tay, muốn cầm tay hắn. Khúc Thanh Thời đưa tay ra, Mạc Kính Thư liền nắm chặt. Thấy Mạc Kính Thư muốn nói chuyện, Khúc Thanh Thời liền cúi thấp đầu ghé sát tai bên miệng hắn, đặt kết giới không cho ai nghe lén, nói: "Ta nghe..."

Mạc Kính Thư gắng sức nói vào tai Khúc Thanh Thời mấy từ, rồi lại như sắp không được mà thở hổn hển.

Bấy giờ Cố Dư Niên mới chen qua đám người, quỳ một chân xuống bên cạnh giường, thử đưa một tia linh lực vào cơ thể Mạc Kính Thư thăm dò. Phía sau Cố Dư Niên là y sư giỏi nhất của Cửu cung, thấy hành động đó không khỏi chế giễu: "Vô ích thôi, nội đan hắn đã vỡ, kinh mạch đã đứt đoạn, giờ thần tiên hiển linh may ra còn có thể cứu được hắn."

Vẻ mặt Cố Dư Niên như muốn giết người, y quát: "Câm miệng!"

Khúc Thanh Thời mong mỏi nhìn y, hỏi: "A Niên, hắn..."

Cố Dư Niên lắc đầu, lại gật đầu, nặng nề nói: "Có một thứ có thể cứu được hắn, nhưng..."

Khúc Thanh Thời hi vọng nhìn y, hỏi: "Ngươi mau nói đi."

"Hoa của thần mộc Vụ Nguyệt." Cố Dư Niên đáp. "Nhưng... Thần mộc Vụ Nguyệt đã biến mất khỏi lục địa Thần Châu hơn ngàn năm nay rồi, sự tồn tại của nó giờ cũng chỉ là một truyền thuyết. Mà kể cả tìm thấy thần mộc, cũng chưa chắc đã nở hoa. Hoa đó chỉ nở vào đúng một ngày trong chu kì một trăm năm mà thôi..."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play