Xin Đừng Chọc Tức Sư Tôn!

Chương 4: Một giấc mộng


2 tháng


"Sư tôn ta." Khúc Thanh Thời trả lời. "Cái câu ngươi vừa nói, 'lo được cho mình rồi mới lo được cho người khác', điệu bộ giống y chang sư tôn..."

"Sao lại có thể giống chứ!" Cố Dư Niên phản bác. "Lão già đó cũng chẳng bao giờ quan tâm ngươi, tự nhiên ngươi nhớ tới làm gì?"

"..." Khúc Thanh Thời trầm ngâm trong chốc lát, mới yếu ớt bảo: "A Niên, sư tôn ta không phải như vậy."

"Hừ. Ngươi đừng nói nữa, hỏi khắp tu tiên giới này, có ai không biết Tuyết tiên tôn không ưa nhất là nhị đệ tử ngươi." Cố Dư Niên nói rồi đứng lên. "Ngươi còn mệt thì nghỉ thêm đi, ta đi nấu lại thuốc cho ngươi."

"Vậy phiền ngươi rồi. Mà A Niên này, lúc thường ngươi cẩn thận như vậy, ta không nghĩ có một ngày sẽ thấy ngươi luống cuống ném đồ trên tay như vậy đấy!"

"Cảm động không?"

"Một chút."

"Hừ, nấu lại thuốc thì thêm tiền thuốc chứ sao!"

"..."

"Còn cả chi phí chữa trị cho đồ đệ ngươi nữa."

"Vậy ai nợ tiền ta đi du ngoạn ấy nhỉ?"

"..."

"Ầy, ta đùa đấy! Mạng của hai sư đồ ta, trả cho ngươi bao giờ mới đủ chứ..."

"Thanh Thời..." Cố Dư Niên bỗng nghiêm túc hẳn lên. "Ta không muốn ngươi cảm thấy mình nợ ta."

Khúc Thanh Thời ngẩn ngơ gật đầu.

Lúc này Cố Dư Niên mới thở dài quay người đi nấu lại thuốc.

Khúc Thanh Thời uống một chén thuốc, lại nằm đến trưa mới dậy. Hai đồ đệ lớn là Tô Vũ Thần và Tô Yến đã quay trở lại, nói rằng Cố Dư Niên đã đi rồi, có dặn Khúc Thanh Thời phải giữ gìn sức khỏe, mấy hôm nữa y lại tới.

"Vũ Thần, Yến Yến, hai ngày nữa tông môn khảo nghiệm đệ tử hằng năm, cứ theo mọi khi làm là được." Khúc Thanh Thời dặn dò.

"Vâng, đều nghe lời sư tôn." Tô Yến lại hỏi: "A Lẫm đâu rồi ạ? Hay đệ ấy vẫn chưa trở lại?"

"Hắn không được khỏe, đang tĩnh dưỡng. Hai đứa mới đi xa về, chắc hẳn là rất mệt mỏi. Cứ nghỉ ngơi đi, đừng quấy rầy A Lẫm, ta đi xem hắn là được."

Chiều về, Khúc Thanh Thời tìm đến Trúc Ngọc cư của Cố Lẫm. Đó là một cư xá nho nhỏ trong rừng trúc, cách trung tâm Thiên Thanh cung không xa, gần như là ngay bên sườn núi. Tới nơi, hắn sửng sốt thấy Cố Lẫm ngồi trong sân. Bên cạnh chỗ y ngồi có một gốc hoa lê rất to, đương mùa hoa nở, cành hoa trắng tuyết tinh khiết mà mỹ miều.

"Sư tôn!" Cố Lẫm thấy Khúc Thanh Thời thì vui vẻ chạy qua. "Người mau ngồi đi."

Khúc Thanh Thời chỉ sợ Cố Lẫm bị thương mà đi lại nhiều quá sẽ không tốt, nói: "Ngươi chạy làm gì, bị thương đừng nên quá sức..."

"Ta không sao rồi, sư tôn đừng lo lắng." Cố Lẫm đi tới trước mắt Khúc Thanh Thời. "Người xem, vết thương của ta đã lành cả rồi, vị Cố y sư kia quả là thần."

Khúc Thanh Thời kinh ngạc nhìn Cố Lẫm. "Vậy thì tốt quá rồi! Hôm nào cùng ta đến Vô Thương y quán tạ ân Dư Niên. Với lại, tạm thời ngươi đừng đi đâu, có thể sẽ gặp nguy hiểm, lần này Mạc Duyệt chắc chắn đã điên lên rồi."

"Vâng, đều nghe sư tôn."

Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của Cố Lẫm, Khúc Thanh Thời không khỏi nhớ đến mấy giấc mơ hoang đường kia, làm sao hắn cũng không thể tưởng tượng nổi Cố Lẫm trong mơ lại vô cùng ngang tàng ác độc. Nghĩ lại, không khỏi cảm thấy hoang đường, chuyện rơi vào xiềng xích Cửu cung, có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi.

"Sư tôn?" – Thấy Khúc Thanh Thời cứ ngẩn người, Cố Lẫm đành gọi hắn.

Khúc Thanh Thời thoát khỏi mớ suy nghĩ rối bời, hỏi: "Sao vậy?"

Nói xong liền cảm thấy không đúng lắm, tại sao Cố Lẫm cứ nhìn chằm chằm hắn vậy? "Trên mặt ta có dính gì hay sao?"

"Thanh Thời..." Cố Lẫm bỗng nhiên sáp lại gần sư tôn.

"Ngươi vừa gọi ta là gì?" Khúc Thanh Thời hơi nhíu mày.

"Khúc Thanh Thời... Sư tôn." Ánh mắt Cố Lẫm bỗng trở nên điên cuồng. "Ta thích ngươi."

Trong đầu Khúc Thanh Thời như có gì đó vừa nổ tung, hắn không dám tin nói: "A Lẫm, ngươi đừng đùa..."

Cố Lẫm khẽ cười một tiếng, đột nhiên kéo Khúc Thanh Thời vào lòng, ôm rất chặt. Giọng y có cảm giác vô cùng đè nén: "Sư tôn, ta không có đùa."

"Nghịch đồ!" Khúc Thanh Thời tức giận muốn vùng ra, lại phát hiện sức lực của Cố Lẫm rất lớn, cuối cùng chỉ có thể dùng linh lực đẩy đối phương ra. "Lời nói ra hôm nay, vi sư sẽ coi như không nghe thấy. Ngươi tự lo lấy cho bản thân, dưỡng thương cho tốt đi."

Dứt lời hắn liền đi thẳng, không hề ngoảnh lại nhìn Cố Lẫm. Trong lòng hắn hoảng hốt nghĩ đến giấc mơ kia, Cố Lẫm điên cuồng nói với hắn: "Sư tôn, đời này ngươi chỉ có thể ở bên cạnh ta mà thôi!"

Không thể nào...

Khúc Thanh Thời loanh quanh trên những hành lang quanh co của Thiên Thanh cung, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, ngày thường hắn đối xử với Cố Lẫm cũng như hai đệ tử khác, tuyệt đối không có gì mờ ám, tại sao Cố Lẫm có thể...

"Sư tôn!"

Nghe tiếng gọi, Khúc Thanh Thời mới chợt để ý thấy mình suýt nữa là đâm sầm vào đại đệ tử Tô Vũ Thần.

"Người sao vậy?" Tô Vũ Thần có chút lo lắng. "Sắc mặt người có vẻ không tốt lắm, có phải bị ốm rồi không?"

"Ta không sao."

Tô Vũ Thần nhíu mày nói: "Người mới trở về từ chỗ sư đệ, có phải hắn đã làm gì khiến người không vui hay không?"

Khúc Thanh Thời lắc đầu. "Không có việc gì ta đi trước, ngươi và Yến Yến nhớ nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt."

Kết quả hắn mới vừa bước một bước, tay đã bị nắm lấy lôi ngược trở lại. Tô Vũ Thần hơi siết chặt bàn tay hắn, bỗng nhiên nói: "Sư tôn, ta..."

Khúc Thanh Thời bỗng thấy hoảng hốt. Quả nhiên, Tô Vũ Thần dùng ánh mắt thâm tình nhìn hắn, nói: "Lần này đệ tử về giải quyết chuyện Tô gia, là không muốn tới chỗ Trạch tiên quân. Sư tôn, ta thực sự không muốn rời xa người..."

"Đó là lựa chọn của ngươi và Yến Yến."

"Sư tôn vẫn không hiểu sao? Đệ tử vì thích sư tôn, mới trăm phương ngàn kế ở lại..."

"..."

Nghe vậy, Khúc Thanh Thời giật mình, bất giác tỉnh lại, thấy mình không phải đang nói chuyện với đệ tử mà là đang ngồi trên bậc thang sân ngoài, dựa đầu vào con sư tử đá.

____

*lời tác giả: "Sư tôn ta." Khúc Thanh Thời trả lời. "Cái câu ngươi vừa nói, 'lo được cho mình rồi mới lo được cho người khác', điệu bộ giống y chang sư tôn..."

"Sao lại có thể giống chứ!" Cố Dư Niên phản bác. "Lão già đó cũng chẳng bao giờ quan tâm ngươi, tự nhiên ngươi nhớ tới làm gì?"

"..." Khúc Thanh Thời trầm ngâm trong chốc lát, mới yếu ớt bảo: "A Niên, sư tôn ta không phải như vậy."

"Hừ. Ngươi đừng nói nữa, hỏi khắp tu tiên giới này, có ai không biết Tuyết tiên tôn không ưa nhất là nhị đệ tử ngươi." Cố Dư Niên nói rồi đứng lên. "Ngươi còn mệt thì nghỉ thêm đi, ta đi nấu lại thuốc cho ngươi."

"Vậy phiền ngươi rồi. Mà A Niên này, lúc thường ngươi cẩn thận như vậy, ta không nghĩ có một ngày sẽ thấy ngươi luống cuống ném đồ trên tay như vậy đấy!"

"Cảm động không?"

"Một chút."

"Hừ, nấu lại thuốc thì thêm tiền thuốc chứ sao!"

"..."

"Còn cả chi phí chữa trị cho đồ đệ ngươi nữa."

"Vậy ai nợ tiền ta đi du ngoạn ấy nhỉ?"

"..."

"Ầy, ta đùa đấy! Mạng của hai sư đồ ta, trả cho ngươi bao giờ mới đủ chứ..."

"Thanh Thời..." Cố Dư Niên bỗng nghiêm túc hẳn lên. "Ta không muốn ngươi cảm thấy mình nợ ta."

Khúc Thanh Thời ngẩn ngơ gật đầu.

Lúc này Cố Dư Niên mới thở dài quay người đi nấu lại thuốc.

Khúc Thanh Thời uống một chén thuốc, lại nằm đến trưa mới dậy. Hai đồ đệ lớn là Tô Vũ Thần và Tô Yến đã quay trở lại, nói rằng Cố Dư Niên đã đi rồi, có dặn Khúc Thanh Thời phải giữ gìn sức khỏe, mấy hôm nữa y lại tới.

"Vũ Thần, Yến Yến, hai ngày nữa tông môn khảo nghiệm đệ tử hằng năm, cứ theo mọi khi làm là được." Khúc Thanh Thời dặn dò.

"Vâng, đều nghe lời sư tôn." Tô Yến lại hỏi: "A Lẫm đâu rồi ạ? Hay đệ ấy vẫn chưa trở lại?"

"Hắn không được khỏe, đang tĩnh dưỡng. Hai đứa mới đi xa về, chắc hẳn là rất mệt mỏi. Cứ nghỉ ngơi đi, đừng quấy rầy A Lẫm, ta đi xem hắn là được."

Chiều về, Khúc Thanh Thời tìm đến Trúc Ngọc cư của Cố Lẫm. Đó là một cư xá nho nhỏ trong rừng trúc, cách trung tâm Thiên Thanh cung không xa, gần như là ngay bên sườn núi. Tới nơi, hắn sửng sốt thấy Cố Lẫm ngồi trong sân. Bên cạnh chỗ y ngồi có một gốc hoa lê rất to, đương mùa hoa nở, cành hoa trắng tuyết tinh khiết mà mỹ miều.

"Sư tôn!" Cố Lẫm thấy Khúc Thanh Thời thì vui vẻ chạy qua. "Người mau ngồi đi."

Khúc Thanh Thời chỉ sợ Cố Lẫm bị thương mà đi lại nhiều quá sẽ không tốt, nói: "Ngươi chạy làm gì, bị thương đừng nên quá sức..."

"Ta không sao rồi, sư tôn đừng lo lắng." Cố Lẫm đi tới trước mắt Khúc Thanh Thời. "Người xem, vết thương của ta đã lành cả rồi, vị Cố y sư kia quả là thần."

Khúc Thanh Thời kinh ngạc nhìn Cố Lẫm. "Vậy thì tốt quá rồi! Hôm nào cùng ta đến Vô Thương y quán tạ ân Dư Niên. Với lại, tạm thời ngươi đừng đi đâu, có thể sẽ gặp nguy hiểm, lần này Mạc Duyệt chắc chắn đã điên lên rồi."

"Vâng, đều nghe sư tôn."

Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của Cố Lẫm, Khúc Thanh Thời không khỏi nhớ đến mấy giấc mơ hoang đường kia, làm sao hắn cũng không thể tưởng tượng nổi Cố Lẫm trong mơ lại vô cùng ngang tàng ác độc. Nghĩ lại, không khỏi cảm thấy hoang đường, chuyện rơi vào xiềng xích Cửu cung, có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi.

"Sư tôn?" – Thấy Khúc Thanh Thời cứ ngẩn người, Cố Lẫm đành gọi hắn.

Khúc Thanh Thời thoát khỏi mớ suy nghĩ rối bời, hỏi: "Sao vậy?"

Nói xong liền cảm thấy không đúng lắm, tại sao Cố Lẫm cứ nhìn chằm chằm hắn vậy? "Trên mặt ta có dính gì hay sao?"

"Thanh Thời..." Cố Lẫm bỗng nhiên sáp lại gần sư tôn.

"Ngươi vừa gọi ta là gì?" Khúc Thanh Thời hơi nhíu mày.

"Khúc Thanh Thời... Sư tôn." Ánh mắt Cố Lẫm bỗng trở nên điên cuồng. "Ta thích ngươi."

Trong đầu Khúc Thanh Thời như có gì đó vừa nổ tung, hắn không dám tin nói: "A Lẫm, ngươi đừng đùa..."

Cố Lẫm khẽ cười một tiếng, đột nhiên kéo Khúc Thanh Thời vào lòng, ôm rất chặt. Giọng y có cảm giác vô cùng đè nén: "Sư tôn, ta không có đùa."

"Nghịch đồ!" Khúc Thanh Thời tức giận muốn vùng ra, lại phát hiện sức lực của Cố Lẫm rất lớn, cuối cùng chỉ có thể dùng linh lực đẩy đối phương ra. "Lời nói ra hôm nay, vi sư sẽ coi như không nghe thấy. Ngươi tự lo lấy cho bản thân, dưỡng thương cho tốt đi."

Dứt lời hắn liền đi thẳng, không hề ngoảnh lại nhìn Cố Lẫm. Trong lòng hắn hoảng hốt nghĩ đến giấc mơ kia, Cố Lẫm điên cuồng nói với hắn: "Sư tôn, đời này ngươi chỉ có thể ở bên cạnh ta mà thôi!"

Không thể nào...

Khúc Thanh Thời loanh quanh trên những hành lang quanh co của Thiên Thanh cung, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, ngày thường hắn đối xử với Cố Lẫm cũng như hai đệ tử khác, tuyệt đối không có gì mờ ám, tại sao Cố Lẫm có thể...

"Sư tôn!"

Nghe tiếng gọi, Khúc Thanh Thời mới chợt để ý thấy mình suýt nữa là đâm sầm vào đại đệ tử Tô Vũ Thần.

"Người sao vậy?" Tô Vũ Thần có chút lo lắng. "Sắc mặt người có vẻ không tốt lắm, có phải bị ốm rồi không?"

"Ta không sao."

Tô Vũ Thần nhíu mày nói: "Người mới trở về từ chỗ sư đệ, có phải hắn đã làm gì khiến người không vui hay không?"

Khúc Thanh Thời lắc đầu. "Không có việc gì ta đi trước, ngươi và Yến Yến nhớ nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt."

Kết quả hắn mới vừa bước một bước, tay đã bị nắm lấy lôi ngược trở lại. Tô Vũ Thần hơi siết chặt bàn tay hắn, bỗng nhiên nói: "Sư tôn, ta..."

Khúc Thanh Thời bỗng thấy hoảng hốt. Quả nhiên, Tô Vũ Thần dùng ánh mắt thâm tình nhìn hắn, nói: "Lần này đệ tử về giải quyết chuyện Tô gia, là không muốn tới chỗ Trạch tiên quân. Sư tôn, ta thực sự không muốn rời xa người..."

"Đó là lựa chọn của ngươi và Yến Yến."

"Sư tôn vẫn không hiểu sao? Đệ tử vì thích sư tôn, mới trăm phương ngàn kế ở lại..."

"..."

Nghe vậy, Khúc Thanh Thời giật mình, bất giác tỉnh lại, thấy mình không phải đang nói chuyện với đệ tử mà là đang ngồi trên bậc thang sân ngoài, dựa đầu vào con sư tử đá.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play