Xin Đừng Chọc Tức Sư Tôn!

Chương 3: Cố nhân


2 tháng


Có một năm, khi ấy Khúc Thanh Thời còn rất trẻ, sư tôn hắn giao nhiệm vụ một mình đi sông Nguyệt diệt xà yêu.

Xà yêu nọ sống dưới nước, địa bàn của nó cũng chính là đoạn sông chảy qua gần núi Cửu của Cửu cung. Thời điểm tìm được con yêu quái này, nó đang cuốn chặt một con cá rất lớn, há miệng toan cắn. Khúc Thanh Thời bắn một mũi tên thần xuyên thẳng vào đầu xà yêu. Xà yêu rú lên đau đớn, buông lỏng con mồi ra. Tới lúc đó Khúc Thanh Thời mới biết thì ra con cá làm mồi cho yêu không phải cá, mà là một nhân ngư. Nhân ngư lưu luyến ân nhân, bơi theo Khúc Thanh Thời rất xa. Qua mấy năm, Khúc Thanh Thời quen biết Mạc Kính Thư. Hắn ra vào Cửu cung như nhà của mình, có lần ghé qua đoạn bờ vực sông Nguyệt lại nhìn thấy một vùng nước lặng rất lớn giữa đoạn sông chảy xiết, ở đó chiếc đuôi của nhân ngư ánh lên bảy màu quẫy trên mặt nước...

Lần này Khúc Thanh Thời mang theo Cố Lẫm nhảy xuống, không ngoài dự tính được nhân ngư vớt lên bờ bên kia. Khúc Thanh Thời nào dám chậm trễ, đưa Cố Lẫm trở lại núi Thiên Thanh.

Lúc đó trời đã tối, mưa bắt đầu trút xuống như thác đổ, sấm sét uỳnh uỳnh đoàng đoàng nổ ngang dọc khắp trời. Ba ngàn bậc thang lên núi Thiên Thanh, Khúc Thanh Thời cõng Cố Lẫm lên từng bước một.

"Sư tôn..." Cố Lẫm chợt tỉnh lại, thấy trời mưa lớn mà Khúc Thanh Thời đã không còn sức để kết giới che chắn, nghẹn lại rất lâu mới nói: "Xin lỗi người... Lúc nào cũng... Cũng để người phải chịu khổ."

"Ta không chịu khổ. Là A Lẫm chịu khổ." Khúc Thanh Thời dịu giọng đáp lại. "Ngươi yên tâm, chỉ cần ta còn sống một ngày, thì sẽ không để ngươi thiệt thòi."

"Sư tôn..." Cố Lẫm nỉ non bên tai Khúc Thanh Thời, rồi lại ngất đi.

Ngày thường ba ngàn bậc thang với Khúc Thanh Thời không dài, nhưng không hiểu tại sao hôm nay lại có cảm giác như vô tận, đi mãi không hết. Hắn cũng lo lắng không biết hai đệ tử đã trở lại chưa, nếu chưa thì hắn sẽ phải bỏ lại Cố Lẫm đi tìm y sư. Hắn mặc kệ, sư tôn hắn dù cho có cấm chỉ, thì hắn cũng phải tìm người của Vân Thanh tông về cứu Cố Lẫm cho bằng được.

Khúc Thanh Thời nghĩ, giá mà lúc này, có ai đó giúp mình một chút. Trong lòng thầm nhắc nhở, sau chuyện này hắn phải tuyển thêm một thuộc hạ như mấy tiên quân tiên tôn khác.

"Thanh Thời!"

Đã gần tới cổng Thiên Thanh cung, Khúc Thanh Thời bỗng nghe thấy có người gọi mình. Hắn ngẩng đầu lên, thấy một nam nhân vận hắc y, tay cầm ô đỏ, đứng cách chỗ hắn mấy bậc thang.

"A Niên!"

Ngoài Mạc Kính Thư, Khúc Thanh Thời còn có một người bằng hữu rất thân, tên là Cố Dư Niên. Cố Dư Niên còn là một y sư, trong tình thế cấp bách này thật là đúng người đúng thời điểm.

Trong lòng Khúc Thanh Thời không khỏi ngạc nhiên khi thấy sự đổi thay của vị bằng hữu đã đi du ngoạn hơn hai năm nay không có liên lạc bỗng quay về, nhưng trước mắt cứu Cố Lẫm quan trọng, hắn chỉ có thể nói với đối phương: "A Niên, xin ngươi giúp ta... cứu Cố Lẫm."

Cố Dư Niên không chờ Khúc Thanh Thời nói hết câu đã chạy tới, đỡ Cố Lẫm khỏi lưng Khúc Thanh Thời. Khúc Thanh Thời gần như sắp đứng không vững, nhưng vẫn gắng gượng đi theo vào Thiên Thanh cung. Cánh cổng tự đóng sập lại sau khi hắn bước vào trong.

...

Sáng hôm sau, Khúc Thanh Thời tỉnh lại đã là gần sáng. Hắn không hiểu tại sao đùng một cái đã ngủ ở trong phòng, sắc trời cũng đã thay đổi, thì có người đẩy cửa bước vào phòng. Cố Dư Niên bưng theo một chén thuốc còn bốc hơi nóng, đi qua chỗ hắn.

"Hôm qua ngươi vừa bước vào Thiên Thanh cung thì đã bất tỉnh." Cố Dư Niên giải thích. "Thành bệnh nhân của ta rồi."

Khúc Thanh Thời ngồi dậy, cảm thấy người rất mệt chỉ đành dựa lưng vào đầu giường, nói: "Cảm  ơn. Còn A Lẫm..."

Cố Dư Niên ngồi xuống bên cạnh giường, ngắt lời hắn: "Ngươi yên tâm, ta đã nhặt cái mạng của hắn về rồi."

"Ân cứu mạng này, xin nhận của ta một lạy..."

Khúc Thanh Thời bỗng nhiên xốc chăn xuống giường, quỳ xuống trước mắt Cố Dư Niên. Cố Dư Niên giật mình vội đỡ lấy Khúc Thanh Thời, y bối rối đến mức chén thuốc bưng trên tay cũng ném đi. Y kéo chăn trên giường khoác lên người Khúc Thanh Thời, bọc kín hắn lại, nhấc hắn ngồi lên giường như một đứa trẻ, đoạn hơi cao giọng: "Khúc Thanh Thời! Thân thể ngươi không tốt, sao ngươi lại tùy ý như thế?"

Khúc Thanh Thời ngẩn người nhìn Cố Dư Niên. "Ta..."

"Đừng có lúc nào cũng sứt đầu mẻ trán lo cho mấy đồ đệ chỉ toàn báo hại sư tôn!" Cố Dư Niên lại ngắt lời hắn: "Cả Thiên Thanh cung cũng chẳng có một bóng hạ nhân, hai đệ tử lớn của ngươi cũng không ở, nếu ta không trở lại đúng lúc... Thôi bỏ đi, tóm lại ngươi nên lo cho bản thân mình một chút. Lo được cho mình rồi, mới lo cho người khác được."

"Ừm... Cảm ơn ngươi đã lo lắng cho ta." Khúc Thanh Thời bỗng như nghĩ đến điều gì đó, khẽ cười một tiếng, nghiêng đầu nhìn Cố Dư Niên, nói tiếp: "A Niên, ta bỗng cảm thấy ngươi hơi giống một người..."

______

*Tác giả có lời muốn nói: Giải thích về cấp bậc tu vi và thiết lập thế giới sẽ từ từ được mở ra nhé 🥰


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play