Kể từ khi Hạ Kính Nguyên nhận được thư từ thành chủ Tế châu, ông ta đã biết rằng tiểu nữ nhi của Phàn gia đã vô cớ bị bắt cóc, sau khi biết Phàn Tiểu Linh đi xem hồ sơ, nửa điểm ông ta cũng không thấy buồn ngủ, ở bên trong trướng xem binh thư, thân binh canh giữ bên ngoài trướng đột nhiên tiến vào bẩm báo, nói Công Tôn Ngân muốn cầu kiến.

Hạ Kính Nguyên không biết trong hồ lô của tên phụ tá đứng đầu bên người Vũ An hầu bán loại thuốc gì, hơi trầm ngâm một lúc, vẫn để thân binh mời người tiến vào.

Rèm lều trướng được vén lên, nhưng không phải chỉ có một người Công Tôn Ngân bước vào.

Ánh mắt Hạ Kính Nguyên rơi vào nam nhân mặc áo bào đen phía sau, ống tay áo hình mây lượn sóng, sau khi khẽ giật mình, vội vàng đứng dậy: “Hầu gia?”

Tạ Chinh nhếch khóe môi: "Hạ đại nhân, từ khi chia tay đến giờ vẫn bình an chứ."

So với những lão tướng đã từng chinh chiến trên sa trường, hắn thật sự còn quá trẻ, hơn nữa bởi vì vẻ ngoài tuấn tú của hắn, những năm đầu vào trong quân đã có không ít người không phục hắn, cảm thấy đơn giản là do hắn đầu thai tốt, là độc đinh của dòng dõi Tạ gia, lại có một cữu cữu như Ngụy Nghiêm, vì thế ở trong quân mới có thể một đường thăng lên cao như thế.

Tuy nhiên, với việc đoạt lại Cẩm châu và thu phục mười hai quận của Liêu Đông, công trạng bực này từ thời tiền triều đến nay không ai có thể vượt qua được, cuối cùng đã dập tắt mọi tiếng nói nghi ngờ.

Người ngoài chỉ tán thưởng hắn là một kỳ tài võ tướng, nhưng Hạ Kính Nguyên biết vô luận chiến công nào mà hắn lập được, cũng đủ để một võ tướng bình thường khoe khoang cả đời.

Mà đằng sau những thứ hào nhoáng này, nhất định phải đều dùng m.á.u tươi và sinh mạng đổi lấy.

Mặc dù tuổi tác của Hạ Kính Nguyên không chỉ lớn hơn Tạ Chinh hai vòng tuổi, nhưng trong lòng ông ta rất bội phục vị võ hầu trẻ tuổi nhất trong triều Đại Dận từ xưa đến nay.

Ông ta dẫn Tạ Chinh đến ngồi trên chủ vị: "Hầu gia làm sao đột nhiên tới thăm Lư thành?"

Tạ Chinh không từ chối, nếu hắn không ngồi vào vị trí này, những người bên trong trướng cũng sẽ không ngồi xuống.

Hắn ngồi xuống với tư thái nhàn nhã, tiếp nhận ly trà do Hạ Kính Nguyên đích thân dâng lên, khi ánh mắt đối diện với Hạ Kính Nguyên, bởi vì chuyện chinh lương lần trước, lưng của Hạ Kính Nguyên hơi cúi thấp thêm một phần, đáy mắt có chút xấu hổ.

Khóe miệng Tạ Chinh khẽ nhếch lên, nhưng vào lúc này cũng không hỏi tới, hắn chỉ nói: “Lão Thác nhi kia lấy năm vạn đại quân vây Tế châu, hoàn toàn muốn cắt đứt đường vận chuyển lương thảo bằng đường thủy sau đầu xuân, bây giờ tiền tuyến còn ổn định, bản hầu lo lắng việc tiếp tế cho hậu phương, cho nên muốn đích thân đến xem một chút.”

Hạ Kính Nguyên ôm quyền trịnh trọng nói: "Xin Hầu gia yên tâm, chỉ cần Hạ mỗ còn có một hơi thở, cũng sẽ không để bọn tặc tử công hãm Tế châu."

Tạ Chinh dùng khớp ngón tay nhẹ nhàng siết c.h.ặ.t t.a.y vịn ghế bành, trong con ngươi đen nhánh mang theo ý cười, nhưng lại không giận tự uy: “Bản hầu đến đây cũng không phải vì không tin tưởng Hạ đại nhân, bất quá Tế châu không thể không đề phòng, toàn bộ Lư thành hiện không quá hai vạn binh lực, một khi Trường Tín vương công thành, chỉ sợ khó ngăn cản được. Quân binh mới chinh tới mặc dù nói có năm vạn người, nhưng thực tế chỉ có ba vạn, tất cả lại là những nông dân chưa từng lên chiến trường, nếu phải đem tất cả thân binh đưa lên tường thành tử thủ, Lư thành quả thật không có chút ưu thế nào. Ta cùng với Công Tôn tiên sinh đã xem xét địa thế xung quanh Lư thành, nghĩ ra kế nuốt chửng toàn bộ năm vạn binh mã của Trường Tín vương bao vây Lư thành."

Từ khi Lư thành bị vây nhốt, Hạ Kính Nguyên đã không có một giấc ngủ ngon, bây giờ nghe Tạ Chinh nói rằng có một cách để phá địch, không nén được vẻ kinh ngạc, hỏi: "Không biết Hầu gia đã nghĩ được kế gì?"

Tạ Chinh nhìn Công Tôn Ngân, Công Tôn Ngân thay mặt hắn trả lời: "Nước sông Vu chảy từ tây sang đông, đi qua Tế châu, nhưng đầu nguồn của nó là ở Yên sơn. Sau đầu xuân băng tuyết ở Yên sơn sẽ tan chảy hóa nước tụ hợp vào sông Vu, chúng ta đã phái binh sửa đập tại thượng du tạm thời ngăn chặn dòng nước của sôngVu, mực nước sông ở khu vực Lư thành vẫn còn thấp, Hạ đại nhân lại dẫn dụ binh mã trong tay Trường Tín vương vượt sông, đến lúc đó cho nổ tung đê đập trên thượng du, vậy thì có thể dìm năm vạn đại quân của Trường Tín vương dưới nước.”

Hạ Kính Nguyên nghe xong kế này, nhịn không được mà vỗ tay tán thưởng: "Kế này rất hay! Chỉ là xây đê đập cũng không phải chuyện nhỏ, còn cần huy động hàng ngàn hàng vạn binh lính, sao có thể che giấu được trinh sát của Trường Tín vương bên kia?"

Tạ Chinh nói: "Vài ngày trước Trường Tín vương vừa mới viết bức thư khiêu chiến với ta, muốn lấy đi Yến châu, ta đã mượn hai vạn binh mã từ Tế châu trở về, nửa đường sẽ để phần lớn binh mã ở trên sông Vu để xây đê đập, Hạ đại nhân bên này sẽ phái thêm nhân thủ chặn g.i.ế.c trinh sát, như thế, liền có thể man thiên quá hải*."

*man thiên quá hải: giấu trời qua biển, một trong 36 kế của binh pháp Tôn Tử. Chỉ ra phương pháp dùng cách ngụy trang, tạo ra một hiện tượng giả công khai làm cho đối phương mất sự nghi ngờ cảnh giác...

Hạ Kính Nguyên rất khó hiểu: “Trước đó Công Tôn tiên sinh đã nói, để cho Yến châu suy yếu phòng thủ, dẫn Trường Tín vương trở lại tấn công, nếu như Trường Tín vương trúng kế, phải nên thẳng đến Yến châu, đánh một nơi không được phòng ngự mới đúng."

Công Tôn Ngân cười nói: “Lời này của Hạ đại nhân không sai, nhưng hành động lần này của Trường Tín vương chỉ là tương kế tựu kế, giả vờ trúng kế của chúng ta tiến đánh Yến châu, kỳ thật vẫn là tiến đánh Tế châu, muốn chiếm hồ nước mặn ở đây, thống trị đường thủy."

Dù sao Hạ Kính Nguyên cũng là một lão tướng dày dặn kinh nghiệm chinh chiến, cho nên trong nháy mắt liền hiểu những gì bọn họ nói lúc trước, dẫn quân trở về cứu Yến châu cũng chỉ là tương kế tựu kế, để khiến Trường Tín vương cho rằng bọn họ thật sự muốn bảo vệ Yến châu.

Ông ta cụp mắt xuống, trầm ngâm một lát rồi nói: “Nếu Trường Tín vương cũng phát hiện đây chỉ là mưu kế, vậy chúng ta nên làm thế nào?”

Tạ Chinh kiên định nói: "Ông ta sẽ không phát giác được."

Hạ Kính Nguyên lộ vẻ không hiểu.

Công Tôn Ngân cố nén cười giải thích: “Nữ nhi độc nhất của Hầu gia đang nằm trong tay Trường Tín vương, lần này Hầu gia mượn binh trở về Yến châu, bề ngoài cũng là vì cứu nữ nhi độc nhất trở về.”

Đôi mắt lạnh lùng của Tạ Chinh quét qua Công Tôn Ngân, Công Tôn Ngân vội vàng ngồi nghiêm chỉnh.

Ngược lại Hạ Kính Nguyên hơi sững sờ, một lúc sau mới thu hồi thần sắc lại, ôm quyền nói: “Trước đây chưa từng nghe nói Hầu gia mừng thiên kim, nhưng giờ lại nghe thiên kim phải chịu tội trong tay tặc tử."

Công Tôn Ngân thật cố gắng mới nhịn được cười, bởi vì lời nói này của Hạ Kính Nguyên, lại suýt nữa phá ra cười.

Sắc mặt Tạ Chinh cực kỳ khó coi, cuối cùng giải thích nói: "Là thê muội của bản hầu, phản tặc hiểu lầm thân phận của muội ấy."

Mới một khắc trước Hạ Kính Nguyên buộc phải chấp nhận Tạ Chinh có nữ nhi, hiện biết được người phản tặc bắt đi không phải là nữ nhi của hắn, lại là thê muội của hắn, đối với việc hắn đột nhiên có một Hầu phu nhân, cho dù có chuẩn bị tâm lý, vẫn còn bị ngạc nhiên.

Nếu chỉ là nữ nhi của hắn, chỉ do một nữ nhân giữ ở bên người sinh ra cũng không có gì để nói.

Nhưng hắn lại có Hầu phu nhân, đây không phải là chuyện nhỏ, bao nhiêu thế gia cao qúy chót vót ở kinh thành đều phải mài nhọn cả đầu chờ kết thân với hắn, thậm chí sau khi có tin đồn hắn và Ngụy Nghiêm nháo đến vạch mặt nhau, hoàng thất vốn bị Ngụy Nghiêm chèn ép đều muốn gả công chúa cho hắn, muốn mượn tay hắn để chèn ép lại Ngụy Nghiêm.

Có bao nhiêu người đang đỏ mắt nhìn chằm chằm vào vị trí này, từ khi nào lại có chủ rồi?

Không chỉ Hạ Kính Nguyên, mà ngay cả Công Tôn Ngân cũng vô cùng bị kinh hãi.

Hắn ta vốn cho rằng Tạ Chinh đối xử với nữ đồ tể họ Phàn kia chỉ là ân cứu mạng nên lâu ngày sinh tình, sao liệu hắn lại thật sự xem đối phương là thê tử?

Trong một khoảnh khắc thậm chí Công Tôn Ngân còn tưởng rằng, chẳng lẽ Tạ Chinh bị ai đó đè đầu?

Tuy rằng Tạ gia bây giờ chỉ còn lại một nam đinh là hắn, nhưng cũng là một thế gia trăm năm, khi hắn thành thân cũng sẽ làm náo động lên cả một trận gió tanh mưa m.á.u ở kinh thành, suy cho cùng bởi vì điều này có nghĩa là quyền thế của toàn bộ kinh thành lại bị phân chia.

Tạ gia tông phụ*, cũng chỉ có những quý nữ ưu tú xuất thân ở những thế gia hàng đầu của kinh thành mới xứng đáng, hắn lại đi cưới một thôn phụ hương dã, chẳng phải là trò cười cho mọi người ở kinh thành sao? *tông phụ: vợ của con trai cả

Công Tôn Ngân nhíu chặt mày, hắn ta biết người mình đã quen biết hơn mười năm, tuyệt đối không phải là hạng người hành động theo cảm tính, có lòng muốn hỏi hắn thêm mấy câu, nhưng bởi vì có Hạ Kính Nguyên ở đây, cuối cùng vẫn nhịn lại được.

Thấy cả Hạ Kính Nguyên và Công Tôn Ngân đều thất thố, Tạ Chinh hỏi: "Hạ đại nhân nghĩ kế này như thế nào?"

Hạ Kính Nguyên hoàn hồn, tạm thời áp chế sóng gió trong lòng, vội vàng nói: "Kế này rất hay, tất cả cả binh mã trong Lư thành đều theo lệnh của Hầu gia!"

Vừa nói, ông ta liền hai tay giơ qua đỉnh đầu, trình lên Hổ phù của Tế châu.

Không có biểu hiện trung thành hơn thế này.

Tạ Chinh cầm lấy Hổ phù, tựa hồ không coi trọng thiết phù có thể điều động toàn bộ binh mã Tế châu này ra gì, đầu ngón tay mân mê, cụp mắt nói: “Còn có một chuyện, bản hầu muốn thỉnh giáo Hạ đại nhân."

Hắn dùng hai chữ "Thỉnh giáo", cũng có chút ý tứ sâu xa, Hạ Kính Nguyên mơ hồ đoán được điều hắn muốn hỏi, từ khi hắn ngăn cản Ngụy Tuyên chinh lương, Hạ Kính Nguyên đã quyết định nói cho hắn tất cả những gì ông đã biết khí đó, giờ khắc này chỉ nói: "Hầu gia muốn hỏi gì thì cứ hỏi, chỉ cần hạ quan biết được, nhất định sẽ là biết gì nói nấy."

Tạ Chinh trấn an nhếch khóe môi, nói: "Ở trấn Lâm An, huyện Thanh Bình, có một hộ đồ tể họ Phàn, vì sao Ngụy Nghiêm lại muốn mạng của hai phu thê đó? Ông ta đã mấy lần phái người tới nhà đó tìm đồ, đó là thứ gì?"

Công Tôn Ngân nghe Tạ Chinh hỏi nhiều chuyện liên quan đến Phàn gia như thế, theo bản năng nhíu mày, chẳng lẽ nữ tử họ Phàn mà hắn nhìn trúng, là có quan hệ gì với Ngụy Nghiêm sao?

Biểu tình của Hạ Kính Nguyên có chút phức tạp, cũng muốn biết Tạ Chinh biết bao nhiêu về những sự kiện năm đó, nói: "Trước khi hạ quan trả lời Hầu gia, Hầu gia có thể nói cho hạ quan biết, vì sao lại muốn tra chuyện đằng sau Phàn gia không?"

Tạ Chinh nói: "Phụ mẫu của nội tử c.h.ế.t oan uổng, dù sao cũng thay nàng tra một chút."

Khi Hạ Kính Nguyên nghe thấy điều này, ông ta đột nhiên ngước mắt lên, nếu nói là thần sắc kinh hãi cũng không đủ.

Tạ Chinh nghĩ rằng ông ta cũng giống như Công Tôn Ngân, bị đều kinh ngạc vì lời hứa hẹn của hắn dành cho thân phận của Phàn Tiểu Linh, cảm thấy hơi không hài lòng, thần sắc lạnh lùng nói: "Hạ đại nhân, hiện tại có thể nói rồi chứ?"

Đầu ngón tay của Hạ Kính Nguyên khẽ run lên, rũ mi mắt già nua xuống, trầm mặc hồi lâu mới thở dài: “Phàn đồ tể đã c.h.ế.t trước kia là người dưới trướng của Thừa tướng, về sau lại phản chủ chạy đi sống mai danh ẩn tích, chỉ là vẫn bị Thừa tướng tra ra được, bởi vậy muốn lấy tính mạng của hắn. Về phần đồ vật mà Thừa tướng muốn, hạ quan cũng không biết đó là vật gì."

Ngụy Nghiêm đã từng có ân tri ngộ với ông ta, sau lại có ân bồi dưỡng, bây giờ tuy chính kiến khác nhau, nhưng Hạ Kính Nguyên vẫn kính cẩn gọi một tiếng "Thừa tướng".

Mặt mày của Tạ Chinh trở nên sắc bén, nhưng khóe môi vẫn mang theo một ý cười: “Nếu như bản hầu đoán không sai, vật kia hẳn là bị Hạ đại nhân lấy đi mới đúng."

Hạ Kính Nguyên khổ sở nói: "Là hạ quan lấy đi, nhưng hạ quan thật sự không biết nó là gì."

Trong mất Tạ Chinh thiếu đi một chút nhẫn nại: "Hạ đại nhân nghĩ bản hầu sẽ tin lý do thoái thác này?"

Hạ Kính Nguyên nói: "Cho dù Hầu gia có tin hay không, tất cả những gì hạ quan nói đều là sự thật."

Tạ Chinh cười lạnh: “Ngụy Nghiêm muốn cái gì ngươi cũng không biết, làm sao lại tìm được cho Ngụy Nghiêm?”

Hạ Kính Nguyên tự cười nhạo bản thân: "Những việc hạ quan làm trong mấy năm này ở Tế châu, sớm đã khiến cho Thừa tướng bất mãn, Thừa tướng sai hạ quan đi g.i.ế.c phu thê Phàn gia, đều chỉ là muốn xem hạ quan còn trung với ngài ấy không thôi, cũng không bảo hạ quan tiện thể tìm đồ vật gì. Vật kia là trước khi phu thê Phàn gia chịu c.h.ế.t đã giao cho hạ quan, dặn dò hạ quan trước khi giao cho Thừa tướng, không cần thiết phải mở ra xem.”

Tạ Chinh nghe thấy được mấy phần kỳ quặc, hỏi: "Ngươi có quen biết với phu thê Phàn gia?"

Trong mắt Hạ Kính Nguyên không nén được tang thương: “Là bằng hữu cũ của Hạ mỗ.”

Công Tôn Ngân không biết gì về sự việc của Phàn gia nên cũng không kích động, nghe được đến đây thì không nhịn được hỏi: "Cũng vì để thuyết phục Ngụy Nghiêm tin tưởng đại nhân vẫn còn trung với ông ta, cho nên đã g.i.ế.c bằng hữu cũ?"

Hạ Kính Nguyên không nói gì, xem như là ngầm thừa nhận.

Công Tôn Ngân nhìn thấy bộ dạng buồn bã của ông ta lúc này, không thể giải thích được nói: "Từ xưa đến nay, trung nghĩa khó toàn, cũng không trách được Hạ đại nhân."

Hạ Kính Nguyên nghe thấy sự mỉa mai trong lời nói của hắn ta, liền nói: "Nếu ta không động thủ, kiểu gì Thừa tướng cũng sẽ phái người khác đến. Ta g.i.ế.c đôi phu thê Phàn gia, còn có thể thực hiện ý nguyện của phu thê bọn họ, bảo vệ cho hai đứa trẻ Phàn gia. Nếu người khác đi, chính là nhổ cỏ tận gốc.”

Công Tôn Ngân nhất thời không nói nên lời, thủ đoạn của Ngụy Nghiêm, bọn họ đều quá rõ ràng.

Một lúc sau, hắn ta hỏi: "Ngụy Nghiêm không nhờ Hạ đại nhân đi tìm đồ vật kia, sau đó Hạ đại nhân lại đưa cho ông ta, vậy không sợ Ngụy Nghiêm nghi kỵ sao?"

Hạ Kính Nguyên trả lời: "Đương nhiên là ta sợ, bất quá Hầu gia đã cùng với cô nương Phàn gia kết làm phu thê, chắc cũng hiểu rõ hai tỷ muội kia không biết chút gì về chuyện của phụ mẫu mình. Bằng hữu cũ đã đi, Hạ mỗ chỉ biết thẹn trong lòng, chỉ cầu có thể bảo vệ huyết mạch còn sót lại của hắn. Lúc đó Ngụy Tuyên bại trận, bên ngoài có tin đồn về sinh tử của Hầu gia, thế cục tây bắc hỗn loạn, Thừa tướng không thể không dùng đến Hạ mỗ, lúc đó mới một mắt nhắm một mắt mở."

Tạ Chinh dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào tay vịn của ghế, nhưng vẫn im lặng, những gì Hạ Kính Nguyên nói không khác mấy so với suy đoán trước đây của hắn.

Công Tôn Ngân lại hỏi một câu: “Đồ vật mà phu thê Phàn gia đưa ho Hạ đại nhân, đại nhân thật sự không thấy sao?”

Hạ Kính Nguyên cười khổ: "Công Tôn tiên sinh thật biết chê cười, nếu như ta đã xem, Thừa tướng có thể dung thứ cho ta không?"

Công Tôn Ngân nhún vai nhìn Tạ Chinh.

Sau khi hỏi rất nhiều câu hỏi, dường như rất nhiều bí ẩn đã được giải quyết, nhưng điều thật sự quan trọng vẫn chưa hỏi được.

Tạ Chinh đột nhiên ngước mắt lên: "Khi Phàn Nhị Ngưu ở bên cạnh Ngụy Nghiêm, tên gọi của ông ta là gì, giữ chức vụ thế nào?"

Mồ hôi lạnh trên trán Hạ Kính Nguyên chảy xuống, nói: "Hầu gia, thứ cho hạ quan hiện tại không thể nói."

Khi Tạ Chinh không cười, đôi mắt phượng của hắn có cảm giác đặc biệt áp bức, hắn nhìn Hạ Kính Nguyên và hỏi: "Tại sao?"

Trong miệng Hạ Kính Nguyên cảm thấy đắng chát, tất nhiên ông ta biết được chân tướng đằng sau Phàn gia, cũng như ý nghĩa của nó đối với Tạ Chinh là như thế nào. Nếu hắn không có liên hệ gì với Phàn gia, chỉ là tình cờ tra được Phàn gia trong vụ án Cẩm châu năm đó, bản thân có thể hy vọng vào lòng tốt của hắn đối với phu thê Phàn gia đã chết, để cho chuyện cũ hết thảy đều kết thúc, sẽ không truy cứu đối với cặp bé gái mồ côi của Phàn gia

Nhưng hắn thật sự gọi Phàn Tiểu Linh là nội tử, tiểu nữ nhi của Phàn gia lại bị phản tặc xem lầm là nữ nhi của hắn mà bắt đi, Hạ Kính Nguyên không thể tưởng tượng sau khi nói ra chân tướng, hai tỷ muội kia của Phàn gia sẽ gặp phải điều gì.

Ông ta sẽ nói cho Tạ Chinh biết thân phận thật sự của phu thê Phàn gia, nhưng không phải là hiện tại, ít nhất là chờ sau khi tỷ muội Phàn gia đều đã bình an vô sự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play