Trong lòng Công Tôn Ngân tự nhủ vậy mà hắn cũng biết trong đĩa này có kẹo, bất quá hắn ta cũng không cảm thấy việc mình ăn mấy viên kẹo thì có gì là ghê gớm, thản nhiên nói: "Đúng vậy, sao thế?"
Tạ Chinh nghiêm mặt lạnh lùng phân phó cho hai người hai bên trái phải: "Ném người ra ngoài cho ta!"
Hai thân binh liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn thoáng qua sắc mặt của Tạ Chinh, cuối cùng chỉ có thể lực chọn kéo Công Tôn Ngân đi ra ngoài.
Công Tôn Ngân mê mang, khi định thần lại thì đã bị kéo đến cửa lều trướng, cả giận nói: "Tạ Cửu Hành! Ngươi đang làm gì vậy? Bất quá ta chỉ ăn mấy viên kẹo của ngươi mà thôi!"
Trong lúc giằng co, kẹo hắn ta để trong tay áo cũng rơi ra ngoài.
Công Tôn Ngân bắt gặp ánh mắt của Tạ Chinh, cảm thấy sắc mặt của hắn trở nên lạnh hơn.
Nhìn thấy cảnh tên gia hỏa luôn ngang ngược không coi ai ra gì vậy mà ngồi xổm xuống nhặt từng viên kẹo trần bì bị rơi, cả người Công Tôn Ngân sửng sốt một lúc.
Thần sắc của hắn ta nghiêm lại, tự mình tránh thoát hai tay, phân phó cho hai thân binh: "Các ngươi đi ra ngoài trước đi, ta có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Hầu gia."
Bọn thân binh vốn cũng không dám thật sự đem Công Tôn Ngân đi ném, nhưng sau khi nghe những lời của hắn ta, Tạ Chinh lại không lên tiếng, liền cùng nhau lui ra ngoài.
Công Tôn Ngân đi trở lại trước chiếc bàn con, cau mày hỏi một câu: "Là nữ tử họ Phàn kia đưa cho ngươi à?"
Tạ Chinh không trả lời.
Trong lòng Công Tôn Ngân biết nhất định là như vậy, nhìn hắn như thế, không nhịn được nói: “Không phải chỉ là mấy viên kẹo trần bì sao, ta bồi thường cho ngươi không được à?”
Tạ Chinh đặt kẹo trần bì nhặt được trở lại trên đĩa sứ, viên kẹo cứng va chạm với đĩa phát ra âm thanh giòn tan, hắn nhàn nhạt ngước mắt lên nhìn Công Tôn Ngân, đôi mắt đen lạnh lùng như băng, giống như đáy biển vạn năm chưa từng thấy ánh mặt trời, chỉ là cùng hắn đối mắt với nhau, không hiểu vì sao hắn ta cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Công Tôn Ngân xoa đôi bàn tay nổi da gà, rốt cuộc cũng ngậm miệng lại.
Tạ Chinh hỏi: "Ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Nói tới đây, sắc mặt của Công Tôn Ngân lập tức trở nên cổ quái, hắn ta nhìn về phía Tạ Chinh: "Ngươi có nữ nhi rồi sao?"
Tạ Chinh không đáp lại, chỉ là hừ một tiếng.
Công Tôn Ngân biết chắc là giả mạo không phải sự thật, hắn ta đưa phong thư từ Yến châu tới đưa cho hắn: “Trường Tín vương sai người đưa tới, nói nữ nhi của ngươi ở trong tay ông ta, nếu ngươi không muốn nữ nhi của mình tế cờ, vậy thì lấy Yến châu đem đổi."
Tạ Chinh không nhận phong thư kia, rõ ràng hắn thậm chí còn không thèm đọc, lạnh lùng chế giễu: "Lão Thác nhi đó biết rằng đời này mình không ngồi được lên chiếc long ỷ kia, cho nên bị điên rồi?"
Công Tôn Ngân cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, theo lý mà nói, nếu Trường Tín vương dám hạ lệnh cho sứ giả đưa thư như vậy, nhất định là nắm chắc phần thắng trong tay mới đúng, nhìn hiện tại mà nói, phong thư này không khỏi quá mức nực cười.
Hắn ta nói: "Chẳng lẽ ông ta nhận tin tức nhầm, cho là ngươi có một nữ nhi lưu lạc trong dân gian?"
Nói đến đây, Công Tôn Ngân lại từ trong túi tay áo móc ra một chiếc còi tre, đặt lên cái bàn con, buồn cười nói: “Đúng rồi, cái còi tre này được gửi kèm với phong thư, nói là tín vật trên người của nữ nhi ngươi."
Khi ánh mắt lạnh lùng của Tạ Chinh hờ hững nhìn lướt qua chiếc còi tre, đột nhiên dừng lại.
Hắn nhận ra chiếc còi tre này.
Khi hắn bị thương nặng ở tại Phàn gia, khi tử sĩ Ngụy Nghiêm đến Phàn gia tìm kiếm thứ gì đó, tiện thể g.i.ế.c người diệt khẩu, hắn đã mang theo đứa trẻ kia bỏ chạy, trên đường đi đứa trẻ kia liên tục thổi cái còi này.
Chẳng phải nàng và muội muội đều thoát khỏi nguy hiểm sao, vì sao cái còi này lại bị người của Trường Tín vương lấy đi?
Tạ Chinh cầm chiếc còi tre lên nhìn kỹ hơn, lạnh giọng ra lệnh: "Đi thăm dò xem, đứa nhỏ Phàn gia được đưa đến phủ Tế châu đã xảy ra chuyện gì."
Công Tôn Ngân nghe nói có liên quan đến Phàn gia, lập tức hiểu ra, hỏi: "Người rơi vào tay Trường Tín vương, chẳng lẽ là muội muội của vị Phàn cô nương kia?"
Tạ Chinh mím môi không nói gì, xem như là ngầm thừa nhận.
Công Tôn Ngân không ngờ lại có chuyện ô long như vậy, hắn ta đóng mở chiếc quạt xếp trong tay, cuối cùng ngước mắt nhìn về phía hắn: “Nếu thật sự là muội muội của nàng ấy, ngươi định làm gì?”
-
Tế Châu.
Mặc dù là đầu xuân, nhưng mùa đông ở phương bắc luôn muộn hơn ở phương nam, những cây hồng mai trong sân vẫn phủ một lớp tuyết mỏng chưa tan, băng dưới mái hiên lại sáng long lanh óng ánh dưới ánh mặt trời, chậm rãi nhỏ xuống những giọt nước.
Đứng dưới mái hiên, Phàn Tiểu Linh bị hai con chim đậu trên tường viện mê hoặc, lưng eo thẳng tắp, nhưng dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt xanh đen, rõ ràng là có chút tiều tụy.
Kể từ ngày trạm dịch bốc cháy và Trường Ninh bị mất tích, nàng gần như không chợp mắt được.
Muội muội nàng bị bắt cóc, nhưng nàng thậm chí còn không biết kẻ thù là ai.
Hôm đó trạm dịch cháy lớn, Triệu đại nương ôm Trường Ninh chạy ra ngoài, lại bị người đ.â.m một đao, ngã xuống tại chỗ đau đớn không dậy nổi, trơ mắt nhìn Trường Ninh bị một đám bịt mặt cướp đi.
May là một đao kia không tổn thương đến chỗ yếu hại, Triệu đại nương mới nhặt về được một mạng.
Sau khi quan phủ điều tra, bọn họ suy đoán là do trả thù, nói đối phương đã lựa chọn bắt cóc Trường Ninh đi, mà không phải g.i.ế.c người ngay tại chỗ, nhất định sẽ lấy Trường Ninh làm con bài thương lượng để bàn điều kiện với bọn họ.
Nhưng đã ba ngày trôi qua, kẻ bắt cóc Trường Ninh dường như đã mai danh ẩn tích, không có đưa bất cứ tin tức gì tới.
Phàn Tiểu Linh đã tự hỏi mình không có kẻ thù nào, nếu nói kẻ thù duy nhất có khả năng cũng chỉ có trại Thanh Phong.
Nhưng tất cả những dư nghiệt của trại Thanh Phong cũng đã bị quan phủ thanh trừ, cho dù có một hai con cá lọt lưới, bọn họ cũng tuyệt đối không dám làm ầm ĩ như vậy ở thành chủ Tế châu.
Những quan binh quỷ dị hôm đó cứu nàng kia, nàng vốn cho rằng bọn họ là sơn phỉ giả trang, cuối cùng từ trong miệng Lý Hoài An biết được, là do chủ thành Tế châu ở bên Lư thành kia đã rút đi quá nhiều binh lực không thể diệt phỉ, nên đã phái một đội khinh kỵ binh tới hỗ trợ.
Không thể là nào là bọn sơn phỉ bắt cóc Trường Ninh, Phàn Tiểu Linh nhớ tới lời của đại đương gia trại Thanh Phong nói, năm đó người áp giải tàng bảo đồ cũng không phải là phụ thân của nàng, mà là một hoạn quan tên gọi là Mã Thái Nguyên.
Trong hai ngày qua, nàng cũng đã hỏi xung quanh tin tức về tiêu cục Tứ Hải và Mã Thái Nguyên, phát hiện tên thủ lĩnh sơn phỉ kia cũng không nói láo.
Điểm đột phá duy nhất là cũng chỉ có hồ sơ lúc trước quan phủ thẩm vấn bọn hắc y nhân kia, Phàn Tiểu Linh thật sự không nghĩ ra được biện pháp, mới muốn đến nhờ Lý Hoài An giúp đỡ, muốn xem qua hồ sơ liên qua tới cái c.h.ế.t của phụ mẫu nàng cùng với hai lần nhà nàng chạm trán với bọn tặc nhân.
Sau khi hạ nhân vào phủ thông tri, nàng đã ở tiền thính này đợi thời gian chừng một chén trà, bởi vì trong lòng có gánh nặng, ngồi lâu cảm thấy ngột ngạt, cho nên đã đi đến dưới mái hiên hít thở không khí.
Chủ bộ từ đầu hành lang bên kia bước nhanh tới, gặp Phàn Tiểu Linh, khách khí nói: “Đại nhân đang ở Văn Kinh Các, mời cô nương theo ta qua đó.”
Phàn Tiểu Linh cảm tạ xong thì nhanh chân đi theo, không kịp thưởng ngoạn cảnh đẹp của phủ quan.
Văn Kinh Các đang đốt địa long, vừa vào cửa liền cảm thấy ấm áp, cái lạnh đầu xuân hoàn toàn bị ngăn ở bên ngoài.
Lý Hoài An mặc quan phục đỏ ngồi trước án thư, đang chấp bút phê duyệt văn thư, so với khí độ ôn nhã khi Phàn Tiểu Linh lần đầu gặp hắn ta, khi mặc bộ quan bào này, trên người hắn ta tựa hồ có thêm vài phần xa cách và uy nghiêm.
Chủ bộ cung kính nói: "Đại nhân, Phàn cô nương tới rồi."
Lúc này Lý Hoài An mới từ trong đống văn thư ngẩng đầu lên, đặt bút xuống nói: "Đã để Phàn cô nương đợi lâu, toàn bộ hồ sơ của phủ Tế Châu đều đặt ở trong kho sách, đã để thuộc hạ đi an bài nên mất chút thời gian, bây giờ có thể đi qua đó."
Hắn ta là Lý đảng, đến đây để tạm thời đảm nhiệm thay chức vị của Hạ Kính Nguyên, vừa đến đã kiểm tra hồ sơ trong kho sách, nói ra thì không dễ nghe, huống chi lại để người bên ngoài vào, dù sao cũng phải tạm thời loại bỏ tất cả những người không liên quan mới thuận tiện.
Phàn Tiểu Linh nói: “Là thảo dân gây phiền toái cho đại nhân."
Lý Hoài An nhìn nàng cười cười, tựa hồ lại trở thành thư sinh hiền lành thuần khiết kia: "Nếu không phải có Phàn cô nương, Lý mỗ có thể đã bị sơn phỉ g.i.ế.c chết, xem chút hồ sơ này, vẫn còn nằm trong phạm vi khả năng của Lý mỗ, Phàn cô nương không cần khách khí."
Khi chuẩn bị ra ngoài, hắn ta nhìn thoáng qua trang phục của Phàn Tiểu Linh, gọi chủ bộ lấy một chiếc áo choàng tới, nói: "Nếu muốn mượn hồ sơ bên trong kho sách nhất định phải ghi vào trong văn thư, Phàn cô nương đi theo ta vào xem, để tránh tai mắt người ngoài, vẫn là nên mặc chiếc áo choàng này vào đi."
Phàn Tiểu Linh biết rằng hắn ta tư dụng công quyền để giúp nàng, cũng sợ gây rắc rối cho hắn ta, vì vậy nàng phủ áo choàng lên, đội thêm mũ trùm đầu, trong nháy mắt che khuất gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ ra một phần cằm và đôi môi đỏ mọng.
Ánh mắt Lý Hoài An liếc qua, dừng lại một chút.
Trên đoạn đường đi ra ngoài, Phàn Tiểu Linh đều không gặp người nào khác, có lẽ là đã bị Lý Hoài An đuổi đi.
Khi đến nơi, chỉ thấy ngoài cửa lớn là một nhóm thị vệ mặc thiết giáp sâm nghiêm đứng đấy, sau khi Lý Hoài An đưa ra lệnh bài ra, những thị vệ mặc thiết giáp mới cho họ vào.
Phàn Tiểu Linh đi theo hắn ta tiến vào lầu các cao lớn lại có vẻ u ám, lúc này mới phát hiện tất cả cửa sổ đều bị phủ một tầng vải đen, chỉ có một ngọn đuốc nhỏ đang cháy, trên giá sách chất đầy các thẻ tre văn thư.
Lý Hoài An cầm nến đi phía trước, căn cứ nhãn trên giá sách tìm một hồi, từ trong đó lấy ra một quyển: "Tháng mười hai năm ngoái, tìm được rồi."
Hắn ta đưa nó cho Phàn Tiểu Linh, Phàn Tiểu Linh nhanh chóng lật xem qua, Lý Hoài An tựa hồ như muốn giúp Phàn Tiểu Linh soi sáng, cầm nến tới gần một chút, nhưng vẫn còn một khoảng cách nửa bước nhỏ, sẽ không để người có ý thức bài xích.
Phàn Tiểu Linh vội vàng lật xem qua mấy trang, biểu tình trên mặt lại càng thêm ngưng trọng: "Trong hồ sơ này viết phụ mẫu của thảo dân bị g.i.ế.c hại, quả nhiên là sơn phỉ muốn tàng bảo đồ."
Ánh mắt Lý Hoài An khẽ động, đến cùng hắn ta cũng không nói người có ý xuyên tạc hồ sơ, có thể ở Tế châu một tay che trời xuyên tạc hồ sơ, chung quy chỉ có vị châu mục Tế châu đích thân đi tới trấn thủ Lư thành kia.
Hắn ta nhẹ nhàng nói: “Có lẽ là tên thủ lĩnh sơn phỉ kia vì giữ mạng nên đã lừa cô nương.”
Phàn Tiểu Linh không nói gì, nàng dám mạo muội đến gặp Lý Hoài An, là vì đã đi nghe ngóng xác định tên thủ lĩnh sơn phỉ kia không có lừa gạt nàng.
Phần hồ sơ này, đến cùng là do quan phủ cố ý viết thành như thế, hay là do vì muốn kết án nên viết lung tung qua loa?
Từ trên hồ sơ của quan phủ, nàng cũng không tìm được manh mối nào về kẻ thù của phụ mẫu mình, tâm tình nàng nặng trĩu, sau khi rời khỏi kho sách liền cáo từ với Lý Hoài An, trở về chỗ đặt chân tạm thời.
Trên người Triệu đại nương bị thương, giờ bên cạnh không thể không có người, khi Phàn Tiểu Linh không ở dây, vài người hàng xóm còn lại sau khi trạm dịch hỏa hoạn ngày hôm đó đã đến chiếu cố.
Tòa bộ huyện Thanh Bình chỉ còn lại một số người già và trẻ nhỏ, quan phủ Tế châu đã đưa bọn họ trực tiếp an bày tại thành chủ, còn đưa bạc đưa lương thực hàng tháng đến cho bọn họ.
Điều mà Phàn Tiểu Linh không biết là, hôm nay khi nàng đi đến kho sách để xem hồ sơ, cùng ngày đã có người thúc ngựa đưa tin tức đến Lư thành.
-
Ban đêm trời rất lạnh, Hạ Kính Nguyên ngồi dưới ánh đèn đọc thư do Tế châu gửi tới, hồi lâu mới lẩm bẩm một mình: “Đồ của ta đã cho ông ta rồi, hai đứa nhỏ kia cái gì cũng không biết, trong thế cục bây giờ, không có khả năng ông ta lại xuống tay với bọn họ mới đúng."
Mí mắt già nua của ông ta nhíu lại, nghĩ đến một khả năng nào đó, nguyên bản khuôn mặt nho nhã trở nên lạnh lùng hơn mấy phần: "Chẳng lẽ là do Lý Thái phó muốn đồ vật trong tay Phàn gia, cho nên mới muốn cố ý gài bẫy?"
Ông ta suy nghĩ một chút, cuối cùng vội vàng viết một bức thư, niêm phong lại, đưa cho thân binh ở bên ngoài lều trướng: “Mau cưỡi ngựa đem thư này đưa đến Tế châu, giao đến tay của Văn Thường.”
Trịnh Văn Thường là môn sinh đắc ý của ông ta, mặc dù hiện tại ông ta không ở Tế châu, nhưng Trịnh Văn Thường đang chưởng quản binh ở Tế châu, cũng có thể thay ông ta đi làm một số việc, tin tức Lý Hoài An đưa Phàn Tiểu Linh đi xem hồ sơ, chính là do Trịnh Văn Thường truyền đến.
Thân binh cầm phong thư nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng đêm đen kịt, Hạ Kính Nguyên rốt cục thở dài một hơi: "Thiên hạ còn chưa đại loạn, bách tính đã khổ đến như vậy, nếu như thật sự loạn, lại có bao nhiêu người sẽ chết?"
-
Trong doanh trại quân Yến châu trú đóng bên ngoài Lư thành, trong quân trướng đèn đuốc sáng trưng.
Các mật thám đã đi tìm hiểu tin tức xác thật trở về, đứa nhỏ bị mất tích ở trạm dịch kia không thể nghi ngờ gì chính là Trường Ninh.
Công Tôn Ngân chỉ vào vị trí của Yến châu và Sùng châu trên bản đồ, nói: "Ta nghĩ rằng trong đó có trá, chưa kể việc Trường Tín vương bên kia đề nghị lấy một đứa nhỏ đổi lấy Yến châu như trò đùa trẻ con, riêng Yến châu ở phía bắc Sùng châu, người Bắc Ngất hiện đang tiến đánh Cẩm châu, sau Cẩm châu chỉ còn Huy châu và Yến châu cản trở, trước ngươi đã cố ý để Yến châu phòng thủ yếu, muốn dụ ông ta vứt bỏ Tế châu chuyển sang tấn công Yến châu, giải vây cho Tế châu, ông ta cũng không bị mắc lừa, hiện tại vì sao muốn ngươi nhường đất? Cho dù lui một vạn bước, coi như ba châu Cẩm, Huy, Yến đều về tay ông ta, vậy ông ta còn phải phân binh lực đi ngăn cản người Bắc Ngất, nào có thể để ngươi ở trước ngăn cản ngoại tộc, còn ông ta một mình điều binh xuôi nam sao?"
Tạ Chinh ngồi ở trên ghế bành, lạnh lùng liếc nhìn hai địa điểm do Công Tôn Ngân chỉ, đột nhiên cười nói: "Bọn họ chỉ là muốn tương kế tựu kế mà thôi."
Công Tôn Ngân giật mình phản ứng lại, nhìn lại bản đồ, trong lòng lập tức sáng tỏ: “Trường Tín vương nhìn thấu sự phòng thủ yếu kém của chúng ta ở Yến châu là giả, muốn bảo vệ Tế châu là thật, hiện tại giả vờ muốn lấy Yến châu, kỳ thật là điệu hổ ly sơn, tiếp tục đoạt Tế châu?"
Hắn ta đột nhiên không giấu được kích động, nhìn về phía Tạ Chinh: “Nếu Trường Tín vương tưởng lầm chúng ta bị trúng kế, thật cho là chúng ta dẫn binh đến Yến châu, chờ phản quân tiến đánh tế châu, chiến thuật trước đó của chúng ta có thể phát huy được tác dụng!"
Tạ Chinh thay hắn ta nói nốt nửa câu sau: “Cái khó là làm sao thuyết phục Trường Tín vương tin rằng chúng ta sẽ trở về viện binh cho Yến châu.”
Công Tôn Ngân nói: “Đúng vậy, Cẩm châu tuy có mấy dũng tướng dưới trướng trấn giữ quan ải, nhưng trong trường hợp nguy cấp, binh mã đóng ở Huy châu nhất quyết không động, nhưng không có động tĩnh hành quân gì lớn, thật sự khó dẫn dụ Trường Tín vương mắc câu.”
Tạ Chinh nhìn xuống Yến châu trên bản đồ một lúc, nói: "Ta sẽ tự mình đến Yến châu."
Công Tôn Ngân cả kinh, hắn là định dùng mình làm mồi nhử.
Hắn ta không khỏi lo lắng thay cho hắn: “Nếu Trường Tín vương cảm thấy mạng của ngươi đáng giá hơn Tế châu, quay đầu muốn thật đoạt lấy Yến châu thì sao?”
Tạ Chinh nhướng mắt nói: “Không phải ngươi cũng nói, trước mắt Trường Tín vương còn muốn trông cậy vào ta thay ông ta cản trở ngoại địch, để ông ta nhân cơ hội xuôi nam sao?”
Công Tôn Ngân còn muốn nói cái gì nữa, nhưng hắn lại cười cười, bên trong gương mặt hững hờ lại lộ ra vẻ cuồng vọng: “Nếu ông ta thật có can đảm đến lấy tính mạng của ta, trên chiến trường ta sẽ lấy thủ cấp của ông ta, loạn tây bắc ngược lại triệt để được giải quyết. ”
Công Tôn Ngân vốn muốn nói người này quả thật điên rồi, lại đột nhiên ý thức được một chuyện, ánh mắt trở nên có chút phức tạp.
Trong trận chiến Sùng châu hắn bị trúng kế suýt nữa c.h.ế.t trên sa trường, lòng quân sớm đã không an định, Tạ gia quân bị bao cỏ Ngụy Tuyên kia tiếp nhận, lại tiêu xài đánh bại không biết bao nhiêu trận, sĩ khí từ lâu đã bất ổn.
Bây giờ hắn đã trở lại, nhất định phải đánh một trấn thật đẹp, mới có thể vực dậy sĩ khí của Tạ gia quân đã bại dưới tay của Ngụy Tuyên.
Công Tôn Ngân thậm chí còn hoài nghi Ngụy Nghiêm không thể tìm thấy xác của hắn, sợ hắn lại ngóc đầu trở dậy, mới cố ý phái Ngụy Tuyên đến tiếp quản Huy châu, tận lực chà đạp Tạ gia quân.
Để nuôi một đội quân tinh nhuệ ít nhất phải mất ba năm, có thể hủy đi một đội quân, chỉ cần đánh bại vài trận.
Hắn làm vậy là vì đại cục, phải chăng trong đó có tâm tư tiện thể vì người trong lòng kia mang muội muội về hay không, hiện tại Công Tôn Ngân không hỏi ngay, mà chỉ nói: “Hầu gia đã phải dùng đến kế này, hoặc cứ thu Hạ Kính Nguyên về dưới trướng, hoặc là... diệt trừ ông ta. Dù sao binh lực Lư thành đều nằm trong tay ông ta, muốn làm một vố ăn sạch năm vạn đại quân của Trường Tín vương, nhất định phải tận dụng mọi binh lực của Lư thành."
Đôi mắt khép hờ của Tạ Chinh lấp lánh mấy phần thâm ý: "Đến Lư thành đã lâu như thế, cũng thật sự nên đi gặp ông ta một lần."
Bí mật ẩn giấu đằng sau phu thê Phàn thị, hắn đã sai người điều tra lâu như vậy nhưng không tìm thấy thu hoạch gì, ngoài Ngụy Nghiêm ra, có lẽ chỉ có Hạ Kính Nguyên biết được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT