Xa xa binh lính tuần tra doanh trại cầm canh gõ mõ báo canh giờ, âm thanh tiếng mõ từ trong màn đếm truyền đến, trong đại trướng yên tĩnh lại đặc biệt rõ ràng, trên bàn cao ngọn nến đang cháy lập tức động một cái.

Dưới ánh mắt nghiêm nghị lạnh lùng của Tạ Chinh, Hạ Kính Nguyên khó khăn nói: "Hầu gia tạm thời cứ nghĩ Hạ Kính Nguyên là một kẻ hèn nhát, nếu sau khi giải quyết được khó khăn của Lư thành, Hạ mỗ vẫn còn giữ được mạng, nhất định sẽ thú nhận mọi chuyện với Hầu gia."

Công Tôn Ngân nghe vậy thì không thể không liếc nhìn Tạ Chinh, cả hai đều từ chối cho ý kiến.

Hạ Kính Nguyên đều đã giao Hổ phủ điều binh của Tế châu ra, có thể thấy được biểu hiện trung thành như thế nào, nhưng lại dấu giếm không nói ra thân phận của phu thê Phàn gia, chỉ là vì muốn tự bảo vệ mình, sợ sau khi Tạ Chinh cầm được binh quyền sẽ trực tiếp diệt trừ ông ta, chút tâm tư nhỏ như vậy, cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.

Bên trong lều trướng sau một hồi im lặng, Tạ Chinh kéo khóe môi nói: “Hạ đại nhân có thể đem tâm tư bỏ lại vào trong bụng, Tạ mỗ xuất thân từ binh nghiệp, những thứ khác không dám hứa chắc, nhưng việc đã hứa hẹn không bao giờ nuốt lời. Hơn nữa, Hạ đại nhân đã nhậm chức ở Tế châu hơn mười năm, rất được lòng bách tính, cũng được các tướng sĩ Tế châu ngưỡng mộ, bản hầu cũng không dám tùy tiện động đến Hạ đại nhân, phải không?"

Mồ hôi lạnh trên trán của Hạ Kính Nguyên đều trượt xuống, vội vàng cúi đầu nói: "Hầu gia nói đùa, luận uy vọng trong quân, người nào có thể vượt qua Hầu gia?"

Tạ Chinh dùng đầu ngón tay gõ hai lần vào tay vịn của ghế, mắt đen nhánh quan sát vị nho tướng chắp tay cung kính trước mắt này, như thể đang cân nhắc gì đó, cuối cùng nhượng bộ: "Được rồi, bản hầu sẽ chờ đợi câu trả lời của Hạ đại nhân sau khi giải vây khó khăn cho Lư thành."

Hạ Kính Nguyên cảm thấy tầm mắt đang đè lên người mình đột nhiên nhẹ đi, hô hấp cũng dễ dàng hơn rất nhiều, ông ta cung kính ôm quyền, thắt lưng khom nhẹ thêm một chút: "Đa tạ Hầu gia thương cảm."

Tạ Chinh đứng dậy, vạt áo thêu hoa văn mây lượn rủ xuống trông rất đẹp, chất liệu thậm chí còn phản chiếu ánh sáng của ánh nến, hắn nhàn nhạt buông một câu: “Ngày mai Hạ đại nhân đưa tới hai vạn tân binh, cũng đưa công tượng xây dựng thủy lợi ở trong thành vào đó, sau khi lập xuân mùa mưa sẽ tới, nếu không xây đập trên sông Vu trước trận lũ mũ xuân, mưu kế này sẽ vô ích.”

Hạ Kính Nguyên vội vàng nói: "Đêm nay hạ quan sẽ triệu tập tướng lĩnh dưới trướng đi an bài."

Sau khi đi ra khỏi đại trướng, Công Tôn Ngân thấp giọng nói với Tạ Chinh: "Ngươi vậy mà thật sự chấp nhận cò kè mặc cả với ông ta."

Tạ Chinh ném Hổ phù Tế châu về phía hắn ta, liếc mắt hỏi: "Nếu không thì sao?"

Hai tay Công Tôn Ngân đón lấy rồi giữ lấy Hổ phù, nói: “Ông ta ở Tế châu đã nhiều năm như vậy, muốn dùng quân Tế châu tới làm ăn với một đội năm vạn đại quân của Trường Tín vương, quả thật không thể động đến ông ta, trước đại chiến chủ trướng bỏ mình, sao có thể không ảnh hưởng đến sĩ khí. Bất quá... Hổ phù ông ta cũng đã giao ra, cũng thật có can đảm cược với ngươi sẽ vì Phàn gia bất luận thế nào đều sẽ lưu tính mạng của ông ta."

Tạ Chinh nói: "Nếu ông ta không giao ra Hổ phù, ta làm sao dám đi về phía bắc?"

Công Tôn Ngân không khỏi cười nói: “Vị Hạ đại nhân này ngược lại đã nhìn thấu hết, ông ta lo lắng như vậy cũng không phải không có lý, trước khi đại chiến ngươi sẽ không động vào ông ta, nhưng kiêng kỵ uy vọng của ông ta trong quân Tế châu, có thể để cho ông ta trong cuộc đại chiến 'hy sinh' hay không cũng không biết chừng."

Tạ Chinh không nói gì, xem như đồng ý với cách nói của hắn ta, tiếp tục đi về phía trước, hắn nói: "Ở Sùng châu bên kia, ngươi thay ta viết một phong thư hồi âm, thảo luận những điều kiện khác với lão nhi Tùy Thác kia đi."

Công Tôn Ngân hiểu ý tứ của hắn, việc cầm Yến châu đi đổi tiểu nữ nhi Phàn gia là không thể nào, hồi âm yêu cầu Trường Tín vương đề ra những điều kiện khác, mới có thể khiến đối phương cảm thấy bọn họ quả nhiên thật sự để ý đến sinh tử của đứa trẻ kia, bởi vậy việc đến Tế châu mượn binh cũng không kỳ quái.

Hơn nữa, để Trường Tín vương biết đứa trẻ kia rất quan trọng đối với bọn họ, Trường Tín vương càng sợ để đứa trẻ chịu bất kỳ tổn thất nào.

-

Mấy ngày sau, Sùng châu, phủ Trường Tín vương.

Những ngón tay trắng bệch, xương xẩu của nam nhân ném bức thư vào trong chậu than cạnh chiếc bàn, giấy viết thư nhanh chóng hóa thành tro trong đống than đỏ.

Mùa xuân se lạnh, cho dù ở trong phòng, đầu vai nam nhân vẫn khoác một chiếc áo choàng, đôi môi ốm yếu không chút huyết sắc khẽ kéo xuống, giống như trẻ nhỏ thắng được trò chơi, nụ cười tà mị mà đắc ý: “Hắn lại thật sự mượn Tế châu hai vạn binh mã."

Nam nhân đưa thư đến khó hiểu nói: "Đứa trẻ bị thế tử cướp đem về kia căn bản không phải là nữ nhi của Vũ An hầu, điện hạ, trong đó có gian trá gì không?"

Tùy Nguyên Hoài giương lên một đôi mắt thâm thúy khiến người ta lạnh sống lưng: "Đó không phải là muội muội của nữ nhân hắn sao? Huyện Thanh Bình bị tàn sát, hắn bất chấp tất cả liều lĩnh quay về cứu người, nếu hắn không cứu đứa trẻ kia, ngươi đoán nữ nhân đó nếu phát hiện thì sẽ như thế nào?"

Nam nhân mặc áo gấm đứng bên dưới không ai khác chính là Triệu Tuân.

Hắn ta vốn muốn nói, lấy thân phận của Vũ An hầu, muốn loại nữ nhân nào không được? Nhưng nghĩ tới người trước mắt mấy lần đều muốn bắt nữ nhân kia trở về, lại im lặng, ngược lại nói: "Điện hạ nói đúng."

Tùy Nguyên Hoài đùa giỡn: "Lùi một bước chính là cái bẫy, vậy thì có liên quan gì đến chúng ta?"

Triệu Tuân chợt giật mình, biết hắn ta muốn quan sơn hổ đấu, chắp tay nói: "Điện hạ anh minh."

Tùy Nguyên Hoài nhìn hắn ta, không biết vì sao nhếch lên khóe môi, dưới ánh mắt của người nọ, sau lưng Triệu Tuân như có gai, run giọng hỏi: “Điện hạ sao lại nhìn thuộc hạ như vậy?”

Tùy Nguyên Hoài cười nói: "Nghe nói ngươi dạy cho tiểu tiện chủng kia viết chữ?"

Đầu gối Triệu Tuân mềm nhũn quỳ rạp xuống: “Điện hạ thứ tội, thuộc hạ có tài đức gì có thể dạy cho tiểu công tử, chính là do trước đó tiểu công tử một mực khóc lóc muốn đi gặp… Du di nương, thuộc hạ dỗ thiếu gia nói chỉ cần biết đọc sách viết chữ, điện hạ vui vẻ sẽ để công tử đi gặp Du di nương."

Tùy Nguyên Hoài cười như không cười nói: "Ngươi ngược lại đã thay cô quyết định."

Những lời này vừa nói ra, sắc mặt Triệu Tuân tái nhợt, áp trán xuống nền nhà lạnh lẽo nói: "Thuộc hạ đáng chết, xin điện hạ trách phạt."

Đúng lúc bên ngoài phòng có một phụ nhân trung niên đến đưa điểm tâm, nhìn thấy Triệu Tuân đang quỳ trên mặt đất, sắc mặt lộ vẻ kỳ lạ. Tùy Nguyên Hoài một tay chống cằm, chậm rãi nói: "Đứng dậy đi, Lan di đang nhìn."

Triệu Tuân không dám động một chút nào, sắc mặt của phụ nhân trung niên bưng điểm tâm cũng thay đổi, sau khi đặt điểm tâm lên trên bàn thì lui ra sau một bước, quỳ xuống nói: “Điện hạ, nếu như Tuân nhi làm sai chuyện gì, điện hạ trách phạt là được, chớ để ý đến nô tỳ."

Trên mặt Tùy Nguyên Hoài ngậm lấy ý cười, tự mình đỡ phụ nhân trung niên dậy: "Lan di làm sao vậy, nếu không có Lan di, cô sao có được như ngày hôm nay? Mau đứng lên."

Tay hắn ta lạnh cóng vì bệnh lâu ngày, khi phụ nhân trung niên được hắn đỡ dậy, vô tình chạm vào mu bàn tay hắn ta, chỉ cảm thấy lạnh lẽo đến kinh hãi.

Tùy Nguyên Hoài phát hiện trên mặt bà ta chợt lóe lên tia bối rối, ý cười nơi khóe miệng càng sâu, nhìn Triệu Tuân đang quỳ rạp trên mặt đất: “A Tuân cũng đứng lên đi, ngươi và Lan di đều là người thân cận nhất của cô, đừng động một tí lại quỳ.”

Triệu Tuân nhìn về phía phụ nhân trung niên, thấy bà ta khẽ gật đầu, sau lưng đổ mồ hôi lạnh đứng lên, cung kính nói: "Tận trung với điện hạ là bổn phận của thuộc hạ."

Tùy Nguyên Hoài cười cười không đáp, hắn ta không có hứng thú liếc nhìn quyển sách trước bàn, chán nản nói: "Quay đi để người đem tiểu tiện chủng kia tới đây cho cô nhìn một chút, xem nó đọc sách thế nào rồi."

Triệu Tuân cúi đầu đáp ứng.

Sau khi Triệu Tuân và phụ nhân trung niên đi ra ngoài, Tùy Nguyên Hoài như tự hỏi với mình: “Bọn họ còn trung tâm với cô hay không?”

Trong thư phòng trống rỗng, một bóng người từ trong bóng tối đi ra: "Mẫu tử Triệu gia đối với điện hạ không có hai lòng."

Tùy Nguyên Hoài chỉ cười: "Tiếp tục theo dõi."

Bóng đen lại lui vào trong bóng tối, tựa như trong phòng căn bản không có người tới.

Tùy Nguyên Hoài có lẽ đã mệt mỏi, gương mặt tuấn tú của hắn ta lộ ra chút mệt mỏi, một tay chống lên trán, nhìn chằm chằm vào phong cảnh bên ngoài cửa sổ thư phòng trong trạng thái xuất thần.

Thân thể này của hắn ta tiều tụy đi rất nhiều, những năm này đều dựa vào bát thuốc để kéo dài tính mạng.

Mười sáu năm... Không, một năm nữa đã trôi qua, mười bảy năm trước, trận hỏa hoạn ở Đông cung đã thiêu rụi hơn phân nửa khuôn mặt và gần nửa làn da của hắn ta, cũng chính vì như thế, hắn ta mới có thể hoán đổi thân phận với trưởng tử của Trường Tín vương, nhặt về được một mạng.

Người thật sự c.h.ế.t ở Đông cung năm đó, chính là trưởng tử của Trường Tín vương.

Trận ve sầu thoát xác kia đã được mưu đồ từ lâu.

Thái tử c.h.ế.t đi, mẫu thân của hắn ta lập tức biết sẽ đến lượt mẫu tử bọn họ, một tay sắp đặt trận đại hỏa ở Đông cung.

Bà ta đã lấy lý do vì bi thương quá độ, mời không ít gia quyến quyền quý trong kinh mang theo con cái đến làm khách, cùng bà ta nói chuyện giải sầu.

Phủ Trường Tín vương chính là do mẫu thân đã thay hắn ta tìm chỗ an thân, cung nữ trong lúc châm trà vô ý làm đổ chén trà, làm bẩn y phục của trưởng tử Trường Tín vương, mẫu thân lệnh cung nhân mang trưởng tử Trường Tín vương đi thay y phục, y phục đổi kia cuối cùng do hắn ta mặc trên người, mà mẫu tử Trường Tín vương phi đều c.h.ế.t trong trận hỏa hoạn đó.

Khuôn mặt của hắn ta bị bỏng hoàn toàn không thể nhận ra, còn Trường Tín vương phi thì đã chết, hạ nhân trong phủ căn bản không nhận ra hắn ta, chỉ bằng y phục và đồ vật đeo trên người liền kết luận hắn ta là trưởng tử của vương phủ, đưa hắn ta trở về.

Từ đó hắn ta không còn là Hoàng trưởng tôn, mà là trưởng tử bị bỏng gần c.h.ế.t của Trường Tín vương, Tùy Nguyên Hoài.

Lan di từng là tâm phúc của mẫu thân hắn ta, cũng thoát thân được từ trận đại hỏa kia, về sau gả cho một phú thương, vẫn một mực âm thầm giúp đỡ hắn ta, sau đó sinh hạ Triệu Tuân thì độc c.h.ế.t phú thương, để cho Triệu Tuân kế thừa gia nghiệp của phú thương, chờ khi Triệu Tuân có thể tự mình đảm đương, bà ta mới trở lại bên cạnh hắn ta để chăm sóc sinh hoạt hàng ngày.

Để có thể lần nữa được gặp người, những lớp da c.h.ế.t bị bỏng kia lần lượt được thay thế theo năm tháng.

Những năm đầu, khuôn mặt của hắn ta bị bỏng, hạ nhân hầu hạ không ai dám nhìn thẳng vào hắn ta, về sau hắn ta chịu đựng đau đớn để thay thế làn da bị bỏng, bọn hạ nhân ngược lại càng e ngại hơn.

Nghĩ đến đây, Tùy Nguyên Hoài cười mỉa mai.

Tuy nhiên, mẫu thân năm đó đã chọn phủ Trường Tín vương làm đường lui cho hắn ta, thật sự cũng đã có rất nhiều cân nhắc.

Một phế nhân bị bỏng gương mặt không đảm đương nổi thế tử của vương phủ, mặc kệ tương lai Trường Tín vương cưới ai, cũng đều sẽ tận tâm tận lực đối đãi trưởng tử không có bất cứ uy h.i.ế.p gì như hắn ta, bản thân cũng được một cái hiền danh.

Càng may mắn hơn nữa là, sau cái c.h.ế.t bi thảm của Trường Tín vương phi, người nhà mẹ bà ta sợ bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ này của hắn ta sẽ bị Trường Tín vương chán ghét vứt bỏ, tương lai nương tử tiến vào vương phủ sẽ ức h.i.ế.p hắn ta, thế là đưa người muội muội ruột của Trường Tín vương phi gả cho Trường Tín vương tục huyền.

Muội muội của Trường Tín vương phi thật sự coi đứa con của tỷ tỷ mình là nỗi đau của chính mình, sau khi sinh ra Tùy Nguyên Thanh, cũng vẫn một mực dạy Tùy Nguyên Thanh gần gũi với "Huynh trưởng" này.

Nhưng thân tình trộm mà có được, có thể là thân tình sao?

Chờ sau này đôi mẫu tử kia biết được chân tướng, chỉ sợ hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn ta.

Những năm này, hắn ta chỉ duy trì sự hòa thuận bề ngoài với đôi mẫu tử kia.

Những ngón tay vốn đang đặt trên trán đột nhiên ấn mạnh lên huyệt thái dương.

Lúc trước vì man thiên quá hải, khuôn mặt của hắn ta bị bỏng hơn phân nửa, bây giờ sau khi đổi đi những làn da bị tổn thương, đầu thường xuyên cảm thấy đau như búa bổ, hiện tại lại đột nhiên trở đau, ác ý trong lòng hắn ta đột nhiên tăng lên, chỉ hận không thể tra tấn một vài người để cho lòng mình cảm thấy dễ chịu hơn.

Nhưng lúc này cửa phòng lại bị đẩy ra, một cậu nhóc xuất hiện tại cửa ra vào, trên tay ôm một chồng đại tự đã luyện xong, trong ánh mắt chú chó nhỏ mang theo chút sợ hãi, nhưng vẫn giương đôi mắt trong veo kia nhìn hắn ta, mấp máy môi gọi: "Phụ thân."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play