Có lẽ ông ta nghĩ tôi đã ch.ết ở Minh trạch rồi, lần này gặp lại tôi ông ta như nhìn thấy ma quỷ sợ hãi hét toáng lên: “Ma, có ma!” Bác sĩ Phạm hét lên xong thì sợ tới mức vội trốn dưới gầm bàn cả người run lẩy bẩy.

“Chúng tôi không phải là ma, chúng tôi là người.” Tôi nói to: “Hôm nay chúng tôi đến đây để nhờ ông khám bệnh.”

Bác sĩ Phạm nghe xong mới run run ngẩng đầu lên, nhìn ánh nắng mặt trời chói chang bên ngoài, lại nhìn xuống thấy chúng tôi có bóng.

Trước kia nghe mọi người đồn rằng ma quỷ thì không có bóng, bác sĩ Phạm cũng cho là như vậy lúc này yên tâm mới từ từ bò từ dưới bàn ra.

Nét kinh hoàng trên gương mặt ông ta vẫn chưa hết, lắp ba lắp bắp hỏi tôi cảm thấy chỗ nào không khỏe.

“Không phải tôi, là bạn tôi.” Tôi nói xong thì quay người đỡ Vương Thành từ trong xe xuống, tôi vẫn kiên quyết để bác sĩ Phạm khám cho anh ta.

Bác sĩ Phạm nhìn thấy cái bụng tròn lù lù của Vương Thành thì đơ ra mất một lúc, sau đó bảo tôi đỡ anh ta đi vào nằm lên cái giường khám bệnh bên trong để ông ta chẩn bệnh.

Vương Thành cắn chặt răng, nước mắt không ngừng lăn dài xuống gò má.

Hạ Đông Hải một bên vỗ vỗ vai bác sĩ Phạm nói: “Bác sĩ à, bệnh của anh ta chưa chắc ông đã chữa được, chi bằng ông xem cho tôi trước đi. Vết thương của tôi bị thấm mồ hôi nên giờ rất đau.

Bác sĩ Phạm quay đầu liếc nhìn vết thương đã được bó chằng chịt của Hạ Đông Hải, nói: “Vết thương của cậu nhìn qua đã biết không nghiêm trọng như tình trạng của cậu ta, cậu đợi đi.”

Bác sĩ Phạm đặt ống nghe lên bụng Vương Thành nghe một lát bỗng đột nhiên cả người lùi về sau giống như bị âm thanh trong đó dọa sợ.

Vương Thành bất lực nhìn bác sĩ Phạm, hỏi ông ta liệu có thể kê trước cho anh ta một ít thuốc giảm đau. Bác sĩ Phạm chưa kịp nghĩ liền từ chối luôn, nói nếu Vương Thành quả thật là bị chướng bụng vậy dùng thuốc giảm đau sẽ chỉ phản tác dụng.

Nhưng nếu không cho dùng thuốc giảm đau Vương Thành cứ kêu liên hồi, tiếng kêu rên này khiến người ta nghe mà rất thương tâm.

“Anh ta không bị chướng bụng, anh ta….” Hạ Đông Hải nuốt khan: “Bác sĩ Phạm, ông cứ kê cho anh ta thuốc giảm đau, hậu quả thế nào chúng tôi chịu trách nhiệm.”

Nhìn Vương Thành đau đớn sống không bằng ch.ết Hạ Đông Hải chỉ đành khuyên bác sĩ Phạm.

Bác sĩ Phạm nghe xong do dự nhìn Vương Thành vẫn đang quằn quại liền gật đầu đồng ý đi nấu thuốc cho anh ta.

Nhân lúc đợi nấu thuốc hơn một tiếng tôi vội nhờ bác sĩ Phạm khám cho Hạ Đông Hải. Ông ta cởi lớp khăn bên ngoài nhìn những vết thương đã bị nhiễm trùng liền lấy thuốc sát trùng làm sạch vết thương trước. Thứ thuốc này khi xát lên vết thương sẽ gây đau đớn điều này ai cũng biết. Mặt Hạ Đông Hải nhăn nhó chịu đựng nhưng không kêu một tiếng nào.

Sau khi đã vệ sinh xong bác sĩ Phạm băng bó lại vết thương, lúc này cơ thể Hạ Đông Hải mới thả lỏng dựa vào ghế. Cậu ta nuốt khan nói với tôi: “Tôi nghĩ mình sắp ch.ết rồi ấy.”

“Bớt cái miệng quạ lại, tôi ch.ết rồi có khi cậu vẫn chưa ch.ết đâu.” Tôi nhìn Hạ Đông Hải đầu đầy mồ hôi nhưng trông vẫn còn sức sống, vậy là yên tâm rồi.

Hạ Đông Hải nhìn vết m.áu trên ngón tay tôi liền hỏi: “Cậu thực sự đã trải qua chuyện rất khủng khiếp.”

“Tôi?” Tôi không hiểu cậu ta đang nói đến điều gì.

Cậu ấy có vẻ đã đoán ra được tại sao lại như vậy, chuyện rắn hai đầu tôi đã từng nói với Hạ Đông Hải. Cậu ta nghe xong dặn dò tôi phải hết sức kiềm chế cảm xúc tuyệt đối không được vì một phút bốc đồng mà gây ra chuyện để sau này phải hối hận cả đời.

Nếu tôi kiềm chế được thì sao lại gần như phát điên mấy lần? Tôi khẽ thở dài không nói sự thật với cậu ta, tránh cậu ta lo lắng thêm.

Bác sĩ Phạm nấu xong thuốc mang vào phòng. Vương Thành đã không còn sức lực vùng vẫy, miệng vẫn không ngừng kêu: “Ai da, ay dô.”

Tiếng kêu rên này cũng nhỏ dần như tiếng kêu của con mèo hen, bác sĩ Phạm bảo Phạm Tiến đỡ anh ta dậy, cho Vương Thành uống thuốc giảm đau.

Hô hấp của Vương Thành đã ổn định hơn không dồn dập như trước, gương mặt nhăn hó vì đau đớn vật vã cũng đã dần thả lỏng.

“Minh Dương, các cậu, các cậu giúp tôi, giúp tôi đi bái lạy pháp sư, tiền nhang khói tôi sẽ chi.” Vương Thành nói năng đứt quãng có cảm giác một giây sau là anh ta sẽ tắt thở.

Tôi và Hạ Đông Hải nhìn nhau, kể cả không phải vì Vương Thành hai người chúng tôi sớm đã dự định đi một chuyến để mục sở thị cái gọi là pháp lực vô biên của pháp sư kia.

Cho nên Vương Thành mới mở miệng chúng tôi đã lập tức đồng ý.

Bác sĩ Phạm trực tiếp lắc đầu: “Chỉ có thắp hương đốt nhang thì sao đủ chứ? Muốn gặp pháp sư các cậu ít nhất phải chuẩn bị hai thứ, thiếu một trong hai đều không được.”

“Thứ gì vậy?” Tôi nhìn chằm chằm ông ta.

Bác sĩ Phạm hít một hơi rồi nói: “Thứ nhất là hoàng hoa khuê nữ*, thứ hai là tử hà sa*. Hoàng hoa khuê nữ còn có thể tìm được, chứ tử hà sa thì không dễ tìm rồi.”

*Hoàng hoa khuê nữ: các thiếu nữ chưa lập gia đình

Tử hà sa: Nhau thai người

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play