“Này, này, là các anh cần lốp xe phải không?” Một người đàn ông trạc tuổi tôi từ phía xa đi tới, tay mang theo một chiếc lốp xe, mồ hôi nhễ nhại, bước từng bước về phía trước.
Tôi vội chạy qua đỡ, người đó thở phì phò: “Ai da, sao xe của các anh lại hỏng ở cái nơi thế này chứ, tôi đã đi quãng đường dài như vậy phải thêm tiền đấy.”
Tôi gật đầu đồng ý, anh ta giúp chúng tôi đưa lốp xe tới bên cạnh xe. Tôi đỡ Vương Thành theo sau anh ta. Hạ Đông Hải vẫn ấn tay lên ngực, cái áo phông rách nát quấn quanh cổ.
Người đàn ông đó lắp một lúc thì xong bánh xe, anh ta phủi phủi tay chuẩn bị đòi tiền.
Toàn bộ tiền của tôi đều ở trong vali hành lý. Hạ Đông Hải cái tên keo kiệt mặt đã trắng bệch ra vì bị thương rồi vẫn mở miệng đòi trả giá, nói nửa ngày mới chịu lấy hai trăm tệ nhàu nát ra trả cho người ta.
Người đàn ông ngơ ra, lắc đầu: “Tiệm của tôi mới khai trương đã đen đủi gặp phải hạng keo kiệt như các người, thôi bỏ đi. Các anh đã như vậy thì nên cho tôi đi nhờ một đoạn.”
Nhìn anh ta mồ hôi lớn bé đầm đìa chúng tôi cũng đồng ý. Vương Thành bụng đã rất to rồi cũng không thể lái xe được, tôi đành bất chấp mà ngồi vào ghế lái.
Trước đây tuy rằng có lái qua, nhưng cũng đã là chuyện của thời cấp hai. Lúc đó đúng thời mới lớn quậy phá nghịch ngợm nên mới cùng với Tôn Tử lái trộm xe cảnh sát của bố cậu ta làm liều.
Bao nhiêu năm không động vào xe rồi, tôi cũng không biết mình làm được không.
“Tôi tên Phạm Tiến, các anh định đi đâu? Con đường nhỏ này dẫn tới thôn Minh Hà phải không?” Phạm Tiến lau mồ hôi trên đầu hỏi tôi.
Tôi cười gượng nói phải.
Anh ta nhìn tay tôi đặt lên vô lăng, chân đang không biết nên đặt ở vị trí nào cho phải, liền cười hỏi: “Anh không phải là không biết lái xe đấy chứ?”
“He he he, anh là người sửa xe chắc biết lái đúng không?” Tôi cười gượng nhìn Phạm Tiến.
Anh ta gật đầu đổi vị trí cho tôi, nói muốn nhân chuyến này vào thôn xem xem.
“Anh cũng là người của thôn Minh Hà?” Tôi có chút ngỡ ngàng nhìn Phạm Tiến.
Não lập tức nảy số, Phạm Tiến, Phạm Tiến? Trước kia bác sĩ khám bệnh cho tôi hình như cũng họ Phạm? Lẽ nào có quan hệ với anh ta? “Đúng, nhưng tôi cùng với cha tôi đã chuyển lên trấn sinh sống từ khi còn rất nhỏ, hiện giờ chỉ còn chú của tôi ở trong thôn.” Anh ta nói rồi khởi động xe. Tên tiểu tử này lái xe rất khá, êm hơn Vương Thành lái nhiều.
Tôi dựa vào ghế xe, nghĩ có thể nhắm mắt nghỉ ngơi chút rồi.
Mới nhắm mắt chưa được bao lâu đã nghe thấy tiếng của Vương Thành sau lưng. Tôi quay lại nhìn, dường như có một luồng không khí đang lưu thông trong bụng anh ta.
“A a a, tôi sắp ch.ết rồi sắp ch.ết rồi.” Vương Thành hét toáng lên, da trên bụng hình như chỉ còn rất mỏng, tôi còn sợ chỉ cần động nhẹ vào một chút là bụng anh ta sẽ vỡ ra như quả bóng bay vậy.
Phạm Tiến nhìn đằng sau qua gương xe thấy bụng của Vương Thành thì lập tức cau mày hỏi tôi có phải Vương Thành bị chướng khí ở bụng?
Chướng khí? Tôi chỉ đành bất lực gật đầu, không thể nói ra có quỷ thai trong bụng.
“Bụng chướng to như vậy phải cẩn thận, nhưng không sao chú tôi là thần y nhất định sẽ chữa khỏi cho anh.” Phạm Tiến đang khoe mẽ y thuật của bác sĩ Phạm.
Chúng tôi cũng không mở miệng hồi đáp. Trường hợp này mà bác sĩ chữa được thì chắc chúng tôi cũng không cần phải lo lắng như vậy, giờ không có trâu bắt ngựa đi cày thôi chứ biết sao.
Xe đi được một tiếng cuối cùng cũng đến thôn Minh Hà.
Cái biển ở đầu thôn giống như người ta dùng m.áu viết lên vậy, hồng hồng đỏ đỏ, nhìn rất dọa người.
Phạm Tiến trực tiếp lái xe vào phòng khám của bác sĩ Phạm. Tôi phát hiện ra người trong thôn có rất nhiều người đi đi lại lại, nhộn nhịp như đi họp chợ vậy.
Tôi nhớ lần đầu tiên đến đây thôn này giống như một nghĩa địa, chỉ có lác đác vài người.
“Thôn Minh Hà cũng có thể xem như là phát triển rồi, cũng may là có pháp sư.” Phạm Tiến chỉ tay theo hướng trên núi nói với chúng tôi. Trên núi có một vị pháp sư, có nguyện vọng ắt sẽ được đáp ứng, rất linh nghiệm.
Tôi nheo mắt, nhìn đám người bọn họ trong tay đều cầm theo hương, người lên núi thì cau mày nhăn mặt, mà người từ trên núi xuống thì tươi cười rạng rỡ.
Phạm Tiến xuống xe, đi vào trong phòng khám của bác sĩ Phạm. Tôi biết ông bác sĩ này là người của Đỗ Hữu Phúc, nhưng Vương Thành và Đỗ Hữu Phúc cũng xem như cùng hội cùng thuyền, Đỗ Hữu Phúc cho dù biết chúng tôi đến đây tôi cũng không sợ.
“Chú ơi, chú à?” Phạm Tiến vui vẻ gọi.
Bác sĩ Phạm ngẩng đầu nhìn thấy Phạm Tiến thì lập tức đứng dậy, kết quả mới đi tới gần nhìn thấy ngoài cửa còn đám người không mời mà đến là chúng tôi thì bị dọa sợ tới mức lùi lại sau, mặt ông ta hoảng hốt nhìn chúng tôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT