Trước kia tôi từng nghe qua tử hà sa là nhau thai người, phụ nữ sau khi sinh con ra thì nhau thai cũng sẽ theo đứa bé ra ngoài, nhưng tìm đâu ra phụ nữ có thai mà lấy được nhau thai chứ?

Bởi vì pháp sư thích tử hà sa, nên giá cả đã tăng điên cuồng, một cái tử hà sa một nghìn tệ cũng không mua được.

“Một nghìn?” Tôi ngơ ra luôn. Một nghìn tệ đối với thôn dân ở cái thôn cách biệt này mà nói có thể là thu nhập của cả gia đình trong vòng vài tháng.

Bọn họ tình nguyện bỏ ra từng ấy tiền để gặp cái vị gọi là pháp sư ấy một lần?

Tôi lắc đầu, cảm thấy người ở thôn này dốt nát mê tín quá.

“Bác sĩ Phạm, ông là bác sĩ ở cái thôn này, tử hà sa lẽ nào ông không tìm được sao?” Hạ Đông Hải nhìn bác sĩ Phạm, ông ta thở dài thườn thượt.

“Tuy rằng tôi có từ hà sa, nhưng tôi phải giữ lại để dùng. Con gái tôi thân thể yếu ớt, tôi cũng cần phải đi cầu pháp sư giúp.” Bác sĩ Phạm tuy là thầy thuốc mà cũng phải gửi gắm nguyện vọng vào pháp sư.

Con gái ông ấy là Tú Tú bị bệnh tim, cần phải làm phẫu thuật ghép tim, nếu hiện giờ có thể dùng một cái tử hà sa để đổi mạng đương nhiên bác sĩ Phạm cũng muốn thử một lần.

Chỉ là pháp sư yêu cầu hoàng hoa khuê nữ phải lưu lại trong miếu ba ngày, bác sĩ Phạm lo con gái bảo bối sức khỏe quá yếu sẽ không trụ được cho nên chuyên này mới bị trì hoãn mãi.

“Bác sĩ Phạm, tôi, tôi sẽ đưa ông năm nghìn, tôi cầu xin ông đưa tử hà sa cho tôi trước, không có thứ đó tôi sẽ ch.ết ngay lập tức, không phải người ta nói lương y như từ mẫu sao?” Vương Thành van nài bác sĩ Phạm.

Một bên là con gái bảo bối, một bên là người bệnh thập tử nhất sinh, bác sĩ Phạm rất khó để chọn lựa.

Vương Thành tiếp tục cắn răng nói: “Bác sĩ Phạm, vợ tôi cũng đang có thai, sau khi sinh con ra tử hà sa sẽ tặng lại ông, ông thấy sao?”

Vương Thành vừa nói vừa muốn đứng dậy nói muốn khấu đầu với bác sĩ Phạm, ông ta lập tức giơ tay ngăn cản.

“Thôi được rồi, được rồi, coi như tôi làm phúc tích chút công đức.” Bác sĩ Phạm lẩm nhẩm quay người cần thận lấy ra chìa khóa từ trong hộc tủ sau đó đi lên lầu.

KHông lâu sau ông ta mang xuống một cái hộp. Lúc hộp được mở ra tôi có thể nhìn thấy hình dạng một cái tử hà sa khô, thì ra là thứ này?

Tôi vừa định thò tay lấy bác sĩ Phạm đã lập tức đóng cái hộp lại, gằn giọng: “Các cậu nói năm nghìn?”

“Hả?” Tôi và Hạ Đông Hải nhìn về phía Vương Thành.

Vương Thành cố gắng ngồi vững nói với bác sĩ Phạm: “Tôi không đem theo tiền trong người, nhưng ông yên tâm chỉ cần tôi khỏi bệnh, tôi nhất định trả ông không thiếu một xu.”

Bác sĩ Phạm nghe xong không do dự thu đồ lại, cho rằng chỉ nói mồm thì không có tác dụng, không chấp nhận giao dịch này. Sau cùng Vương Thành đành phải gán cái xe cho bác sĩ Phạm ông ta mới gật đầu đồng ý.

Tôi thầm nghĩ trong lòng thế này mà cũng gọi là hành thiện tích đức à. Tử hà sa đã có rồi, nhưng hoàng hoa khuê nữ chúng tôi biết đi đâu tìm? Không thể tùy tiện bỏ tiền ra mua một người chứ? Tôi chau mày suy nghĩ, Hạ Đông Hải ngồi bên cạnh ho hắng nhẹ.

Tôi liếc cậu ta một cái rồi tiếp tục suy nghĩ.

“Khụ khụ khụ!” Hạ Đông Hải cố ý to tiếng ho hắng, hình như muốn nhắc nhở tôi điều gì đó.

“Làm gì thế?” Tôi mất kiên nhẫn hỏi.

Hạ Đông Hải ngẩng đầu gõ mạnh lên đầu tôi: “Đồ não cá vàng, không phải bên cạnh cậu đang có sẵn một hoàng hoa khuê nữ sao?”

Cậu ta dùng đôi mắt nhỏ như hạt đậu đen nhấp nháy cố ý như muốn quyến rũ tôi khiến toàn thân tôi nổi da gà. Hạ Đông Hải đã từng cải trang thành nữ giới, nhưng cái hình tượng đó…..?

“Sao nào? Vẫn còn do dự gì chứ? Chúng ta hiện tại đã không còn sự lựa chọn nữa rồi.” Hạ Đông Hải trề môi tỏ vẻ không hài lòng. Tôi thở dài thườn thượt, cậu ta nói không sai, cũng chỉ đành làm vậy.

Vốn dĩ hai người chúng tôi tính lập tức xuất phát đi gặp cái vị pháp sư đó, nhưng bác sĩ Phạm nhắc nhở chúng tôi trước khi gặp phải gửi thiệp chúc mừng trước nếu không thì sẽ không gặp được.

Hả? Còn chơi lớn vậy ư?

“Nếu giờ các cậu gửi luôn thì nhanh nhất ngày kia có thể gặp pháp sư.” Bác sĩ Phạm nói xong đưa tôi và Hạ Đông Hải một tờ giấy màu đỏ.

Phải viết vào trong đó sinh thần bát tự của hai người chúng tôi, lý do gặp. Hai chúng tôi viết bừa vào đó sau đó gửi lại cho bác sĩ Phạm, nhờ ông ta giúp chúng tôi gửi đi.

“Vậy tối nay chúng tôi tối nay có thể ở tạm đây không?" Hạ Đông Hải hỏi ông ta. Bác sĩ Phạm đồng ý bởi Vương Thành cũng đã gán xe cho ông ta.

Hạ Đông Hải, tôi và Vương Thành ba người ở chung một phòng, Phạm Tiến bác sĩ Phạm và Tú Tú ở lầu trên.

Đêm muộn vạn vật đều yên tĩnh. Trong phòng ngoài tiếng ngáy của Hạ Đông Hải và Vương Thành ra thì không còn âm thanh khác.

Tôi nhìn chằm chằm cái bụng không ngừng nhấp nhô của Vương Thành trong lòng cảm thấy vô cùng bất an. Tôi cứ có cảm giác bất kỳ lúc nào con quỷ bé đó cũng có thể chui từ trong đó ra.

“Cộp cộp cộp.”

Phía ngoài truyền tới tiếng bước chân, tôi chưa ngủ nên nghe thấy rất rõ.

“Kẹt” một tiếng cửa gỗ bị đẩy ra, tôi khép hờ mắt nhìn về phía cửa cứ nghĩ là bác sĩ Phạm kết quả lại là Phạm Tú Tú.

Cô ấy mặc một bộ váy liền thân màu tím nhạt, một tay đang vịn cửa một tay ấn lên trước ngực. Bởi ánh nến trong phòng yếu quá nên tôi không nhìn rõ sắc mặt cô ấy.

“Các cậu đều ngủ rồi sao?” Giọng nói của Phạm Tú Tú yếu ớt rất nhỏ.

Tôi từ trên giường bất ngờ ngồi dậy khiến cô ấy bị dọa sợ lùi về sau một bước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play