Mẫu thân ta bị ta phơi bày những chuyện nhơ bẩn đã làm ra trước mặt các cung nhân khiến bà ta lập tức lật mặt: "Con tiện nhân hạ tiện này, ta nói chuyện con còn dám cãi lại, con muốn tạo phản à?"

Rõ ràng bà ta vẫn chưa quen với việc ta không chỉ là nữ nhi của bà ta, mà còn là Hoàng hậu đương triều.

Lúc này, bà ta hung hăng chỉ tay vào ta chửi bới, các cung nhân ở bên cạnh ta lập tức quát lớn lại với bà ta: "Hỗn láo, dám bất kính với Hoàng hậu nương nương!"

Mẫu thân ta vô thức rùng mình, sau đó bà ta lại nhớ ra gì đó và có thêm dũng khí: "Hoàng hậu gì chứ? Chẳng mấy chốc nữa nàng ta sẽ không còn là Hoàng hậu nữa!"

Ta tiếp tục uống trà, sau đó bình tĩnh ra lệnh: "Hứa thị dám phạm thượng, đáng lẽ phải trừng phạt nặng. Xem xét đây là lần đầu phạm tội mà còn là sanh mẫu của bản cung, phạt vả miệng năm mươi cái."

Ta vừa ra lệnh, các cung nhân đã tiến đến đè bà ta xuống.

"Để ta xem ai dám!" Mẫu thân ta khoanh tay trước ngực, bộ dáng thật sự quá lố lăng.

Bà ta vừa nói vừa muốn vùng thoát khỏi sự kìm kẹp của các cung nhân để đánh ta.

Đúng lúc này, Giang Triệt dẫn Tưởng Nhu quay lại, ta không biết họ đã nói gì, nhưng Tưởng Nhu trông cực kỳ đắc ý.

5

Khi Giang Triệt bước vào, mẫu thân ta đang dùng những lời lẽ tục tĩu để chửi bới ta, nghe vậy chàng trực tiếp đá vào lưng bà ta: "Dám chửi mắng Hoàng hậu, sống không biết điều à? Lôi ra vả miệng một trăm cái!"

Mẫu thân ta từ trước đến nay luôn được hưởng cuộc sống sung sướng, đâu từng bị đối xử như vậy?

Bà ta lập tức bị dọa đến mức xụi lơ trên mặt đất, bà ta bắt đầu van xin. Giang Triệt không thèm nhìn, chỉ đi đến an ủi ta: "Nàng không sao chứ? Bà ta có dọa nàng không?"

Ta lắc đầu, mẫu thân ta đang bị các cung nhân lôi ra ngoài, miệng bà ta vẫn không ngừng van xin, hy vọng ta có thể cầu xin Giang Triệt tha cho bà ta.

Nhìn bộ dạng thảm hại này của bà ta, ta khinh thường quay mặt đi.

Bà ta đã ghét bỏ ta đến vậy, ta cần gì phải mềm lòng?

Lúc này, Tưởng Nhu lại nhảy ra trách móc ta, nàng ta nói với vẻ chính nghĩa: "Mẫu thân chỉ mới mắng tỷ vài câu, nhưng dù gì bà ấy cũng là mẫu thân tỷ mà!Sao tỷ lại có thể nhẫn tâm như vậy? Hơn nữa, mọi người sinh ra đều bình đẳng, tỷ dựa vào đâu mà đánh bà ấy?"

Ta đang định phản bác nhưng Giang Triệt lại gật đầu, chàng có chút suy tư: "Ngươi nói cũng có lý, nữ nhi nên hiếu thuận với mẫu thân."

Tưởng Nhu lập tức nở nụ cười, nhìn Giang Triệt với vẻ dịu dàng: "Ta biết mà, ngài không giống những người trong xã hội phong kiến này."

Giang Triệt nghe vậy, nhướng mày.

"Vì ngươi đã hiếu thuận như vậy, vậy thay vì phạt đánh mẫu thân ngươi thì ngươi chịu phạt thay bà ta đi. Người đâu, lôi Tưởng Nhu ra ngoài vả miệng!"

Giang Triệt vẫy tay, các cung nhân lập tức buông mẫu thân ta ra. Thay vào đó họ tiến về phía Tưởng Nhu.

Tưởng Nhu sợ hãi lùi lại hai bước, mặt nàng ta tái nhợt nhưng vẫn cố mạnh miệng: "Giang Triệt, ngài làm vậy là không đúng. Ngài không phải muốn hợp tác với ta sao? Ngài đánh ta rồi thì về sau ngài sẽ hối hận đấy."

"Vậy thì trẫm muốn xem hôm nay trẫm cho người đánh ngươi thì sau này trẫm có hối hận hay không." Giang Triệt ôm vai ta, không thèm quan tâm quay người với Tưởng Nhu nói: "À, ngươi gọi thẳng tên trẫm, thêm năm mươi cái nữa."

Sau đó, Tưởng Nhu bị áp giải ra sân, thái giám cầm lấy tấm ván gỗ bắt đầu hành hình.

Mẫu thân ta quỳ gối trên mặt đất van xin Giang Triệt, nhưng chàng không hề động lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play