Cả khuôn mặt của Tưởng Nhu chứa đầy ý khinh thường: "Ta có rất nhiều ý tưởng, ngài có muốn đưa Nam quốc trở thành cường quốc số một không? Nếu muốn, ta có thể giúp ngài. Ngoài ra, ta còn có thể giúp ngài kiếm tiền, ta biết cách làm thủy tinh, xà phòng, phương pháp chế tạo thuốc s.ú.n.g và rất nhiều thứ khác. Chỉ cần một loại thôi cũng có thể giúp ngài kiếm được vô số tài phú trong thiên hạ này."

Giang Triệt nghe xong, chàng lặng lẽ nhìn Tưởng Nhu đang cố tình thẳng lưng ưỡn ngực, sau đó chàng nở một nụ cười nhạt: "Ồ? Không ngờ Tưởng cô nương lại có tài năng kinh người như thế."

Thực ra, Giang Triệt đã sớm biết cách làm những thứ Tưởng Nhu nói, chỉ là hiện tại những thứ này chỉ dành cho Hoàng thất.

Tưởng Nhu chưa có cơ hội tiếp xúc nên nàng ta tự cho rằng mình đang nắm giữ báu vật.

Câu nói của Giang Triệt đã cho nàng ta đầy tự tin, nàng ta lập tức đắc ý nói: "Ta muốn nói chuyện riêng với ngài. Dù sao đây cũng là bí mật, không phải ai cũng có thể nghe được."

"Tốt thôi."

Nghe giọng điệu của Giang Triệt, ta biết đây là khởi đầu cho việc chàng muốn tính kế ai đó.

Tưởng Nhu lại không hề hay biết, chỉ nhìn ta bằng ánh mắt khiêu khích. Trong mắt nàng ta đầy vẻ đắc ý.

Ta cười lạnh trong lòng, thật là không biết sống chết.

4

Tưởng Nhu hoàn toàn không nhận ra hoàn cảnh của mình, nàng ta tiến đến bên cạnh ta, vẻ mặt đầy thương hại.

"Dù tỷ là Hoàng hậu, nhưng tỷ không biết thế nào là yêu. Cả đời tỷ đều bị giam cầm trong hậu cung này, không được nhìn thấy bầu trời tự do bên ngoài. Thật ra tỷ cũng rất đáng thương."

Ta và Giang Triệt nhìn nhau sau khi nghe thấy nàng ta nói vậy. Hai chúng ta đều nhất trí cho rằng muội muội này của ta có lẽ đã phát điên rồi. Chàng khẽ quát: "Ai cho phép ngươi nói lời ngông cuồng với Hoàng hậu của trẫm? Nàng là nữ nhân cao quý nhất thiên hạ, ngươi rảnh rỗi thì đi thương hại bản thân mình đi." . T𝙧a𝑛g gì mà hay hay thế ﹎ TRu𝖬TR𝑼YE𝗡.𝘷𝑛 ﹎

Tưởng Nhu bị quát nạt nên không dám nói bậy bạ nữa, nhưng nàng ta vẫn nhìn ta đầy căm phẫn, tưởng rằng ta là người đã xúi giục chàng.

Ta không thèm ngó ngàng gì đến hành động như thằng hề nhảy nhót của nàng ta.

Giang Triệt lại vỗ về ta an ủi: "Có vài chuyện ta cần xác nhận với nàng ta, nàng ở đây đợi ta, đừng suy nghĩ lung tung."

Sau đó chàng ra lệnh cho người đưa nàng ta đi mật đàm.

Sau khi họ rời đi, trong cung điện chỉ còn lại ta, mẫu thân và các cung nhân trong cung của ta.

Mẫu thân nhìn theo bóng lưng Tưởng Nhu đi bên cạnh Giang Triệt, bà ta mỉm cười đầy vui mừng, sau đó nhìn ta: "Mẫu thân nói không sai chứ? Tất cả nam nhân trên đời này đều sẽ vì Nhu Nhi của ta mà khuynh lòng, ngay cả Hoàng thượng cũng không ngoại lệ."

Ta nhướng mày, nhấp một ngụm trà trong tách: "Mẫu thân tự tin đến vậy sao?"

"Nhu Nhi và Hoàng thượng vừa gặp đã thương, còn cần ta phải nói sao?" Cuối cùng bà ta lại nhìn ta từ trên xuống dưới: "Con không có mệnh làm Hoàng hậu, cho dù trước đó con có cướp ngôi vị Hoàng hậu của Nhu Nhi, thì giờ đây cũng phải vật quy nguyên chủ."

Rõ ràng ta là Hoàng hậu do Giang Triệt đích thân thăng phong, sao lại nói là cướp?

Chẳng phải là do lúc đầu bà ta muốn tính kế ngôi vị Hoàng hậu của ta mà không thành sao?

Giờ đây lại chơi trò đổ lỗi cho người khác, thật nực cười.

Ta nhắc nhở: "Mẫu thân đã quên rồi nhưng con không quên, vị trí Hoàng hậu này không phải do con cướp đoạt. Ban đầu, là Hoàng thượng nhất quyết muốn thành hôn với con. Mẫu thân còn muốn lấy mận đổi đào, cuối cùng vẫn là bị Hoàng thượng phát hiện. Sao trí nhớ của mẫu thân lại không tốt như thế?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play