Một chén trà trôi qua, hành hình kết thúc.
Tưởng Nhu bị đánh đến kiệt sức, mặt sưng vù, khóe miệng còn rỉ máu.
Nàng ta buộc phải quỳ gối trên mặt đất, hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo nhất quyết không muốn quỳ gối lúc ban đầu.
Tuy vậy ánh mắt độc ác của nàng ta lại nhìn về phía ta, như thể người ra lệnh đánh nàng ta là ta.
Giang Triệt nhìn nàng ta thảm hại như vậy nhưng trong mắt chàng không hề có chút thương xót nào: "Tưởng Nhu, ngươi nhiều lần khi quân phạm thượng nhưng trẫm niệm tình ngươi là thân muội muội của Hoàng hậu, hôm nay chỉ trừng phạt nhẹ. Nếu sau này ngươi còn dám càn rỡ, trẫm nhất định sẽ lấy mạng ngươi."
Tưởng Nhu dường như cuối cùng cũng nhận ra sự đáng sợ của Giang Triệt, nàng ta không dám mạnh miệng nữa. Ngược lại, nàng ta bị kích thích đến mức ngất xỉu ngay lập tức.
Giang Triệt nhìn thấy vậy, lắc đầu khinh thường: "Dẫu gì cũng là người xuyên không, sao lại yếu đuối đến vậy? Thật khiến những người xuyên không như ta bị mất mặt mà."
Nghe Giang Triệt nói vậy, tảng đá trong lòng ta đã có thể rơi xuống.
Trách không được tại sao nàng ta lại trở nên kỳ lạ như vậy, hóa ra là đến từ cùng một nơi với Giang Triệt.
Chỉ là bây giờ nàng ta đã chiếm đoạt thân xác của Tưởng Nhu, e rằng Tưởng Nhu ban đầu sợ đã dữ nhiều lành ít.
Lòng ta dâng lên một lo lắng, mặc dù mẫu thân ta thiên vị, nhưng Tưởng Nhu ban đầu cũng không khiến người ta chán ghét.
Thậm chí nàng ấy còn mang lại cho ta sự ấm áp, không ngờ giờ nàng ấy lại bị nữ nhân xuyên không đến chiếm đoạt thân xác.
Hơn nữa, ta nhớ Giang Triệt không phải đã nói rằng nữ nhân ở nơi chàng đều được học hành, không phải vùi mình tranh giành quyền lực ở hậu trạch hay sao?
Sao Tưởng Nhu này lại nói năng lộn xộn, không có quy củ, phép tắc gì?
Ta nghi ngờ nhìn Giang Triệt, chàng gật đầu: "Vừa rồi ta đã thử thăm dò kỹ lưỡng, quả thực nàng ta giống như ta, là người xuyên không. Chỉ là trước khi xuyên qua trình độ học vấn không cao nhưng lại đọc không ít tiểu thuyết não tàn xuyên không. Nghĩ rằng dựa vào những thứ học được từ sách vở mà muốn xưng bá thời cổ đại. Nàng ta thực sự coi người xưa là kẻ ngu ngốc sao? Thật ngu xuẩn."
Ta có phần không hiểu ý của Giang Triệt. Tuy nhiên, ta có thể khẳng định một điều, người nữ nhân xuyên không thành Tưởng Nhu này là một kẻ ngu ngốc.
6
Tưởng Nhu kể từ khi bị vả mặt đã im hơi lặng tiếng một thời gian.
Lần gặp lại tiếp theo là vào ba tháng sau, tại tiệc sinh thần của ta.
Khi ta và Giang Triệt đang đi thuyền ra hồ để dự yến tiệc, bỗng nghe tiếng hát vang vọng trên mặt nước.
"Trăng sáng treo trên biển, nơi chân trời xa xăm..."
Theo tiếng hát nhìn lại, ta nhìn thấy Tưởng Nhu đang ngồi ở mũi thuyền cách đó không xa, cất tiếng hát khe khẽ.
Trang phục của nàng ta vẫn khác biệt so với các cung nhân xung quanh, nàng ta mặc một bộ đồ trắng phiêu dật.
Mái tóc được búi cao đơn giản, trông rất thanh lịch.
Tuy nhiên, trong cung mặc áo trắng là điều đại kỵ, huống hồ hôm nay là sinh thần của ta.
Việc nàng ta ăn mặc như vậy chẳng khác nào đang nguyền rủa ta.
Ta nhìn sang Giang Triệt, chàng cũng đã nhận ra là ai. Chàng cau mày ngắt ngang tiếng hát của nàng ta.
"Đây là hồ chứ không phải biển, tối muộn thế này ngươi phát điên cái gì?"
Tưởng Nhu luống cuống, nàng ta im lặng một lúc rồi giải thích: "Ta chỉ là xúc động nhất thời, không nghĩ nhiều thế."
Giang Triệt không thèm ngó tới nàng mà, chỉ nhìn nàng ta từ trên xuống dưới một lượt: "Tối muộn thế này mà mặc áo trắng, ngươi muốn làm ma hay nhà có người chết? Hôm nay là sinh thần của Hoàng hậu, ngươi muốn nguyền rủa Hoàng hậu à? Thật xúi quẩy."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT