Trước đây nàng ta vốn là một người nhát gan tính tình nhu nhược nhưng sau một lần rơi xuống nước, nàng ta đã thay đổi hoàn toàn.
Đầu tiên, người ta đồn rằng nàng ta tuyên bố rằng con người sinh ra là bình đẳng, không cho phép nha hoàn trong phủ quỳ gối.
Sau đó, nàng ta nhiều lần cải trang thành nam nhân ra ngoài kết giao với các văn nhân tri thức, ngâm được không ít bài thơ hay.
Trong thời gian ngắn, danh tiếng của tiểu thư Tưởng gia vang dội khắp kinh thành.
Mẫu thân ta vì vậy mà vô cùng tự hào.
"Rốt cuộc con nhường ngôi hay không?"
Bà ta thấy ta mãi không gật đầu, mẫu thân có vẻ mất kiên nhẫn, bắt đầu thúc giục ta.
"Mẫu thân nuôi con lớn như vậy, cũng đến lúc con phải báo hiếu rồi. Chỉ là một vị trí Hoàng hậu, con vốn đã không ngồi vững, chi bằng cứ trực tiếp nhường cho muội muội con, cũng đỡ phải sau này bị phế truất làm mất hết thể diện."
Mẫu thân cứ lải nhải nói chuyện mà lòng ta lạnh lẽo hơn một nửa.
Từ nhỏ đến lớn, bà ta đã luôn thiên vị Tưởng Nhu như vậy.
Dù ta là trưởng nữ nhưng lại không được bà ta yêu thương.
Từ khi biết chuyện, mọi thứ tốt đẹp đều thuộc về Tưởng Nhu. Trước đây Tưởng Nhu tính tình ôn hòa, không chủ động tranh giành với ta, nên thời gian trước khi ta xuất giá cũng khá êm đềm.
Tuy nhiên, ta không ngờ rằng sau khi rơi xuống nước, nàng ta lại bắt đầu chủ động tranh giành vị trí Hoàng hậu với ta.
Mẫu thân luôn cưng chiều nàng ta, vì vậy lần này bà ta đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy cũng không có gì lạ.
Chỉ là lần này âm mưu của bọn họ đã định trước sẽ thất bại rồi.
Bởi vì trong lòng Giang Triệt chỉ có ta, những kẻ nữ nhân đầy tham vọng muốn trèo cao trước đây đều có kết cục rất thảm hại.
3 Ngay lúc ta định mỉa mai hai mẫu thân con bọn họ, Giang Triệt đã hạ triều về đến cung của ta.
"Vợ yêu, lên triều chán lắm, cầu xin được an ủi."
Giang Triệt tiến đến trước mặt ta, bất chấp mọi người xung quanh, ôm ta vào lòng.
Trước mặt người ngoài, chàng luôn tỏ ra là một vị Đế vương đầy nghiêm khắc và tàn khốc nhưng trước mặt ta, chàng lại rất dính người.
Từ nhỏ ta đã được dạy dỗ, nên ta không quen thân mật với chàng trước mặt người khác.
Ta đưa tay đẩy chàng ra: "Mẫu thân và muội muội của thần thiếp vẫn còn ở đây."
Chàng nhìn qua mẫu thân và Tưởng Nhu, mới miễn cưỡng buông ta ra.
Mẫu thân ta hành lễ với chàng, Tưởng Nhu lại ngây người đứng im không nhúc nhích.
Mẫu thân ta nhẹ nhàng kéo váy của nàng ta, ra hiệu cho nàng ta hành lễ.
Song nàng ta không hề động dậy chỉ thẳng lưng nhìn Giang Triệt: "Ngài chính là Hoàng thượng trong truyền thuyết sao? Mắt ngài thật đẹp."
Giang Triệt nghe lời nói của nàng ta, chàng lập tức cau mày, tổng quản thái giám ở bên cạnh lập tức quát lớn: "To gan, gặp bệ hạ còn không mau hành lễ?"
Tưởng Nhu bình thản nhìn Giang Triệt, mặt nàng ta không biến sắc: "Mọi người sinh ra đã bình đẳng, tại sao ta phải quỳ? Quỳ gối là hủ tục phong kiến, nên sớm bị loại bỏ."
Các cung nhân và mẫu thân xung quanh nghe lời nói của nàng ta, ngay lập tức, tất cả đều hoảng sợ.
Có lẽ họ chưa bao giờ gặp người nào ngu xuẩn như vậy.
Không ngờ những lời tiếp theo của nàng ta càng khiến người ta kinh hãi: "Ta tên là Tưởng Nhu, ta gọi ngài là Giang Triệt được không?"
"To gan, húy danh của Hoàng thượng sao có thể để cho một bề tôi như ngươi có thể gọi?" Giọng tổng quản thái giám đã run rẩy.
"Thì sao chứ? Chỉ là một cái tên thôi, đặt tên không phải để cho người ta gọi hay sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT