Theo như lời của Kiều Mặc Vũ nói, sau 10 giờ tối, tôi sẽ mang người giấy đặt lên giường, sau đó tôi và Phó Yến Chu trốn ở trong phòng. Trên giường có hơi thở của chúng tôi, con nữ quỷ kia đến tìm, nhưng cô ta sẽ tưởng hai người giấy là hai người chúng tôi, sau khi cô ta g.i.ế.c c.h.ế.t người giấy, chúng tôi sẽ không sao nữa rồi.
"Bạn trai tôi không tin, không chắc sẽ phối hợp với tôi thì phải làm thế nào?"
"Ồ, cái này cô yên tâm đi, để anh ta nhìn thấy quỷ là được rồi.Trong kiện hàng còn có một cái hộp nhỏ, là một lọ nước mắt bò, cô lừa anh ta đó là nước nhỏ mắt, nhỏ cho anh ta."
Tắt điện thoại, tôi tìm trên gối và ga giường hồi lâu, cũng tìm được vài sợi tóc của Phó Yến Chu, dựa theo lời dặn của Kiều Mặc Vũ, đốt xong liền đem tro bôi lên mặt của người giấy.
Sau khi đã xử lý xong hai người giấy, tôi đem chúng đặt trong tủ quần áo.
Lúc tan làm, tôi chủ động gọi điện thoại cho Phó Yến Chu.
"Chuyện hôm trước là em không đúng, anh gọi Trần Dao đến nhà chúng ta ăn một bữa cơm đi."
9.
Phó Yến Chu vô cùng hào hứng, mua rất nhiều đồ về nhà.
Tôi kéo anh ta vào bếp, tìm cơ hội nhỏ nước mắt bò cho anh ta.
"Phó Yến Chu, đây là lần cuối cùng em giúp anh, lát nữa cho dù anh có nhìn thấy cái gì, cũng phải giữ bình tĩnh một chút.
Phó Yến Chu vốn đang vui vẻ ngửa mặt lên cho tôi nhỏ nước nhỏ mắt, nghe tôi nói vậy, ý cười trên khóe miệng lập tức thu hồi.
"Đặng Tinh Nhiễm, con mẹ nó cô thật sự hết cứu rồi, cô còn nói với tôi những cái này thì hãy cút ra khỏi nhà tôi ngay!"
"Em rất ghét nhưng thứ này không phải là anh không biết, em không đùa với anh đâu."
Phó Yến Chu đen mặt lại, bưng một đĩa hoa quả đi lên phòng khách.
Trần Dao chạy lên đón.
"Hai người trốn ở trong bếp thì thầm to nhỏ cái gì thế?"
Con nữ quỷ vốn đang ngồi trên vai của Trần Dao, chắc là cảm thấy nhạt nhẽo, bỗng bay lên, treo ngược trên trần nhà. Tóc của cô ta xõa xuống như nước, mặt vừa vặn chạm vào tầm mắt của Phó Yến Chu, cái đầu quay 180 độ, mặt lao đến chỗ Phó Yến Chu, thè cái lưỡi ra l.i.ế.m vào mặt anh ta một cái.
Cả người Phó Yến Chu cứng đờ, miệng há hốc muốn hét lên, tôi liền chạy đến, chọc một miếng hoa quả nhét vào miệng anh ta.
"Ngọt không?"
Vừa hỏi, vừa thò tay ra sau lưng anh ta, nhéo mạnh một cái.
" n ái quá đi, muốn chọc một đứa độc thân như em sao hả, hừ."
Trần Dao uốn éo làm nũng, Phó Yến Chu miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, cười còn khó coi hơn là khóc.
Hôm nay Trần Dao trang điểm rất tinh tế, trên bàn ăn, Phó Yến Chu vẫn luôn cúi đầu, căn bản không dám nhìn về phía cô ta.
"Thật ngưỡng mộ hai người, lên đại học đã bắt đầu yêu đương, không giống em, vẫn chưa yêu đương qua, anh Phó, anh có cười nhạo em không?"
Phó Yến Chu hận không thể vùi đầu vào trong bát cơm.
"Sẽ, sẽ nha."
Tôi chọc anh ta một cái.
"Hả? Ồ, sẽ không đâu, sẽ không đâu."
Phó Yến Chu lau mồ hôi trên trán một cái, rồi lại tiếp tục cúi đầu.
10.
Trên bàn ăn, Trần Dao thao thao bất tuyệt khen ngợi Phó Yến Chu, trên mặt thì nói trong công việc anh ta rất có năng lực, tính tình lại tốt, nhưng thật ra là đang nói, Phó Yến Chu rất quan tâm tới cô ta.
Tôi còn chưa lên tiếng, Phó Yến Chu đã không chịu được nữa rồi.
"Đã ăn gần một tiếng rồi, Trần Dao, em ăn xong chưa, ăn xong rồi thì đi về sớm đi."
"Dạ?"
Trần Dao ngạc nhiên há hốc mồm, viền mắt đỏ lên.
"Anh Phó, có phải em vừa nói gì sai không ạ?"
Phó Yến Chu dễ mềm lòng, nghe Trần Dao nói như vậy, liền lắc đầu đang định an ủi cô ta, thì con nữ quỷ bên cạnh Trần Dao đột nhiên xuất hiện, đầu dán sát vào mặt anh ta, quan sát biểu cảm của anh ta.
Khuôn mặt Phó Yến Chu cứng lại, sau khi phản ứng lại, vội vàng dùng cơn tức giận để che đi sự sợ hãi trong lòng.
"Buổi tối anh và Tinh Nhiễm còn có hoạt động, em không có mắt nhìn sao hả, đã mấy giờ rồi còn dây dưa ở đây không chịu về nữa."
Giọng nói gay gắt, Trần Dao không chịu được, khóc lóc chạy đi.
Con nữ quỷ đi theo sau lưng cô ta, lúc Phó Yến Chu đang đóng cửa, đột nhiên con nữ quỷ quay lại, khuôn mặt áp sát vào mặt của Phó Yến Chu, dùng giọng điệu nham hiểm nói: "Cậu nhìn thấy tôi sao?"
Phó Yến Chu không nói gì, rùng mình một cái.
"Sao ở đây lạnh thế nhỉ."
Nói xong thì đóng cửa lại.
Sau khi Trần Dao rời đi, hai người chúng tôi ngồi phịch xuống ghế sô pha thở hổn hển, Phó Yến Chu sắp khóc đến nơi rồi.
"Mẹ kiếp, con mẹ nó, sợ quá đi Đặng Tinh Nhiễm, ôi ôi, sao lại đáng sợ như vậy chứ, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Anh đi theo em."
Tôi bước vào phòng ngủ, mở cửa tủ ra, có hai người giấy đang đứng trong đó, một đỏ một xanh, Phó Yến Chu bị dọa sợ đến nỗi hét lên một tiếng vô cùng chói tai.
Nhìn thấy anh ta bị dọa sợ, trong lòng tôi cảm thấy rất thoải mái.
Tôi kể cho anh ta nghe những lời của Kiều Mặc Vũ.
"Quỷ cưỡi lưng, oán khí ngút trời, cái c.h.ế.t của con nữ quỷ đó chắc chắn có liên quan đến Trần Dao, đợi đến khi Trần Dao xảy ra chuyện, sẽ đến lượt hai chúng ta."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT