7.
Tôi và nữ quỷ mặt đối mặt nhìn nhau, tôi sắp khóc đến nơi rồi.
"Là cô ấy nói muốn tôi đánh cô, chứ không phải tôi nha."
"Tam Dương trận vẫn còn, quỷ không thể làm hại cô được, nhiều nhất thì chỉ có thể dọa cô một chút thôi, hù dọa thì có gì đáng sợ chứ? Được rồi, không có chuyện gì thì tôi tắt máy đây, có chuyện gì ngày mai nói tiếp."
Điện thoại bị tắt ngang không chút lưu tình, tôi nắm chặt điện thoại, nuốt nước miếng.
"Dù sao thì cô cũng không thể làm hại tôi được, hay là cô bớt chút chuyện đi?"
Tôi không dám nhìn nữ quỷ kia nữa, quay người trở lại trên ghế sô pha, kéo cánh tay của Phó Yến Chu, che đi khuôn mặt của mình.
Tôi có thể cảm nhận được con quỷ kia vẫn cứ ngồi xổm trước mặt tôi nhìn tôi chằm chằm, nhưng nhìn được một lúc, hình như cô ta thấy không thể đụng vào tôi được, rất nhanh liền biến mất.
Sáng ngày hôm sau, tôi bị tiếng chuông báo thức ồn ào làm cho tỉnh ngủ.
Mờ mịt mở mắt ra, nhìn thấy Phó Yến Chu mở cửa, trên tay cầm một túi đồ ăn lớn mua ở bên ngoài.
Anh ta cầm nước đậu và bánh bao chiên đặt trên bàn uống nước, đi đến phòng bếp rót cho tôi một ly nước ấm.
"Tinh Nhiễm, dậy ăn sáng thôi."
Phó Yến Chu chính là như vậy, có rất nhiều tật xấu vớ vẩn, nhưng mỗi lần cãi nhau xong, ngày hôm sau anh ta đều sẽ chủ động làm lành với tôi. Nhìn thấy anh ta như vậy, tôi lại có chút mềm lòng.
Dù sao đã yêu nhau nhiều năm như vậy rồi, tôi không thể bỏ anh ấy lại chạy thoát thân một mình được.
"Phó Yến Chu, em thật sự không đùa với anh, anh cách xa Trần Dao một chút có được không?"
Phó Yến Chu đang cúi đầu uống nước đậu, sắc mặt lập tức nghiêm lại.
"Đặng Tinh Nhiễm, em có thôi đi không?"
Tôi sốt ruột.
"Phó Yến Chu, có một con nữ quỷ ở trên người Trần Dao, bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành lệ quỷ. Mỗi ngày anh đều đưa đón Trần Dao đi làm, rồi cũng có lúc anh sẽ xảy ra chuyện đấy."
Tôi vừa nói xong, điện thoại của Trần Dao đã gọi tới.
"Anh Phó, em đang ở dưới lầu đợi anh, đầu anh còn đau không? Em đã mang thuốc giải rượu cho anh rồi nhé.
"Được, anh tới ngay."
Phó Yến Chu tắt điện thoại, cười nhạo một tiếng.
"Đặng Tinh Nhiễm, em biết anh ghét nhất là cái trò thần thần quỷ quỷ kia mà? Nếu như em ghen với cô ấy, thì em nói cho anh biết, anh còn có thể xem xét. Bây giờ em cứ nhất định phải lấy cái cớ này, thì anh còn muốn đưa đón cô ấy hơn đấy."
Nói xong cũng không đợi tôi trả lời, trực tiếp lấy chìa khóa xe, quay người rời đi.
Tôi vội vàng kéo tay anh ta lại.
"Em và cô ta chỉ có thể chọn một, anh chọn ai?"
"Đặng Tinh Nhiễm, em bao nhiêu tuổi rồi, sao lại còn chơi cái trò vớ vẩn này, em như vậy là có ý gì hả?"
Phó Yến Chu hất cánh tay của tôi ra không chút lưu tình, tôi bấu chặt lấy anh không buông, trong lúc hai người giằng co nhau, đột nhiên tôi cảm thấy cổ tay trở nên trống trải.
Cúi đầu nhìn, sợi dây đỏ trên tay bị đứt rồi.
Ba đồng tiền đồng rơi xuống nền nhà, lộc cộc quay vòng.
Tôi đứng ngây người, lông tơ trên người dựng đứng, toàn thân như rơi xuống hầm băng.
8.
Phó Yến Chu đi rồi, tôi mới phản ứng lại, vội vàng gọi điện cho Kiều Mặc Vũ.
"Cái gì, sợi dây đứt rồi? Kéo đứt hả? Cái này không thể nào!"
"Đọc cho tôi bát tự của cô."
Tôi đọc xong ngày tháng năm sinh, Kiều Mạc Vũ ở đầu dây bên kia tính toán một hồi, thở dài một hơi.
"Ầy, mệnh của cô thế mà còn có một kiếp nạn lớn như vậy, tránh cũng không tránh được, làm người nhà họ Đặng thật khó."
"Cô ở yên trong nhà đừng ra ngoài, tôi gọi người ship cho cô vài thứ."
"Hai ngày, ngày mai và ngày kia tôi còn phải thi cuối kì, thi xong sẽ đến tìm cô, cô cố gắng chống đỡ hai ngày này, không có vấn đề gì lớn đâu.
Tôi dựa theo lời dặn của Kiều Mạc Vũ, nhặt ba đồng tiền xu lên bỏ vào trong túi quần, sau đó ở trong nhà đợi một lúc, có một người chuyển phát nhanh đến, giao cho một thùng giấy.
Tôi mở thùng giấy ra, bên trong vậy mà lại có hai người giấy.
Hai người giấy, màu xanh là con trai, màu đỏ là con gái, trên mặt có vẽ mũi, miệng, nhưng vị trí con mắt lại chỉ có hai viền mắt, không vẽ con ngươi, trông vô cùng đáng sợ.
Tôi nhớ ông nội đã từng nói, làm nghề này, không thể vẽ mắt cho người giấy.
"Không được vẽ mắt cho người giấy, nếu không sẽ bị Diêm Vương mời đi đấy."
Vẽ rồng điểm mắt, đôi mắt là nơi chứa đựng linh khí và thần vận của một người, người giấy mà vẽ mắt, chính là khai nhãn, cô hồn dã quỷ sẽ nhầm tưởng đó là một cơ thể phù hợp, rất dễ thu hút lệ quỷ tìm đến làm thế thân nhập vào.
"Mấy ngày này đều là ngày đại hung, cô em đồng nghiệp kia của bạn trai cô, e là sắp gặp chuyện rồi."
"Đợi cô ta xảy ra chuyện, con nữ quỷ kia bị dính máu, chắc chắn sẽ biến thành lệ quỷ, cô từng nhìn thấy cô ta, cô ta nhất định sẽ không bỏ qua cho cô đâu."
"Cô lấy tóc mang đi đốt thành tro, bôi lên người con người giấy, dùng hai người giấy này làm thế thân, có thể đỡ cho cô và bạn trai một mạng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT