17.

Chúng tôi từ cánh cửa kính nhìn vào bên trong, chỉ nhìn thấy Trần Dao vốn đang nằm trên giường bệnh bỗng ngồi dậy, làm Phó Yến Chu sợ đến mức lùi lại mấy bước.

"Trần Dao, không phải là em đã c.h.ế.t rồi sao?"

"Anh biết em còn chưa c.h.ế.t mà, cái cô môn chủ Kiều gì đó đã nhìn nhầm rồi."

Trần Dao không nói gì, ngồi ở đó, phát ra những tiếng "hu hu" giống như tiếng khóc nỉ non của con nít.

Phó Yến Chu đi tới an ủi cô ta.

Anh ta vỗ vai Trần Dao, Trần Dao dựa đầu lên vai Phó Yến Chu, cả khuôn mặt lộ ra vẻ hạnh phúc.

"Chúng ta sinh đứa bé này ra nhé."

Cô ta vừa nói, vừa xoa cái bụng của mình.

Vẻ mặt Phó Yến Chu sợ hãi.

"Đứa bé? Trần Dao, em đang nói gì vậy, anh còn chưa đụng vào em mà!"

Nét mặt Trần Dao biến đổi, cả khuôn mặt lộ ra vẻ thù hằn nhìn chằm chằm Phó Yến Chu.

"Anh không phải là người cha tốt, không phải là người cha tốt, ai cũng muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tôi, không ai muốn tôi sống."

Bụng của cô ta từ từ phình lên, Trần Dao hét một tiếng, ngã xuống giường, một tay dùng sức nắm lấy khung giường.

"Em sắp sinh rồi, em sắp sinh rồi—"

Phó Yến Chu bị dọa đến ngu người luôn rồi, ngã phịch xuống đất, dùng cả tay lẫn chân lùi về phía sau.

Trong phòng động tĩnh lớn như vậy, nhưng trừ tôi và Kiều Mặc Vũ hình như căn bản không có ai nghe thấy âm thanh phát ra từ bên trong.

Rất nhanh, từ trong bụng Trần Dao thò ra một cánh tay nhỏ.

Tôi không dám nhìn, vội vàng bịt mắt lại.

Phó Yến Chu hét lên bổ nhào về phía cửa phòng.

"Kiều môn chủ, Kiều môn chủ, nhanh cứu tôi."

Kiều Mặc Vũ trợn tròn mắt: "Tôi mới không phải là môn chủ gì đó, khoác lác một chút mà anh cũng tin à."

Phó Yến Chu khóc lớn.

"Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, cô đừng chấp nhặt với một kẻ không hiểu biết như tôi, tôi cầu xin cô nhanh cứu tôi— Tinh Nhiễm, Tinh Nhiễm em nhanh giúp anh cầu xin cô ấy đi—"

Phó Yến Chu bị con tiểu quỷ kéo chân, hét lên một tiếng vô cùng thảm thiết.

Kiều Mặc Vũ bảo tôi đứng ở bên ngoài, sau đó đeo cặp sách bước vào phòng.

Qua vài phút, cửa phòng lại được mở ra.

18.

Sau khi mọi thứ yên tĩnh trở lại, tôi mới phát hiện ra, tất cả những chuyện vừa xảy ra phảng phất như là ảo giác của bản thân vậy.

Trần Dao vẫn nằm trên giường như cũ, bụng cũng không bị rạch ra. Ngực của cô ta phập phồng lên xuống, giống như vẫn còn hô hấp.

Kiều Mặc Vũ nhún vai.

"Hồn phách của cô ta vừa bị tên tiểu quỷ kia hút ra, tôi phải đi lấy lại cho cô ta đấy, nhưng mà ba hồn bảy phách đã tản đi phần lớn rồi, tỉnh lại cũng là một kẻ ngốc mà thôi."

"Đây đều là nhân quả, nghiệp cô ta tạo ra, phải tự mình trả."

Sau khi chúng tôi rời khỏi bệnh viện, Kiều Mặc Vũ bảo tôi đi đến Trùng Khánh tìm người nhà họ Châu.

"Cô trời sinh có con mắt âm dương, lại hoàn toàn là mệnh âm, cho dù cô không chọc đến những thứ đó, thì những thứ đó cũng sẽ đến tìm cô."

"Ý của ông nội cô, là muốn cô làm con rùa rụt đầu, bình an sống đến già. Nhưng tôi xem qua cho cô rồi, trong mệnh của cô có ba kiếp nạn lớn liên quan đến sống chết, đây mới là kiếp nạn đầu tiên.

"Kiều gia tôi nợ ân tình của cô đã trả rồi, còn hai kiếp nữa, phải dựa vào bản thân cô để vượt qua thôi, cô đến nhà họ Châu học chút kĩ năng, làm hình nhân thì được, những cái khác đều không được, nhưng mà làm hình nhân thế mạng cho mình, cũng rất hữu dụng đấy."

Tôi nhát gan, thật sự không muốn đụng đến những thứ này nữa, nghe Kiều Mặc Vũ nói vậy, tôi đứng im do dự.

"Đường là do bản thân cô tự đi, nếu cô thực sự không muốn đi, cũng không sao."

Kiều Mặc Vũ vỗ vai tôi.

"Chúng ta đã làm bạn bè một chặng đường, hai kiếp nạn tiếp theo, cô hãy gọi điện trước cho tôi, tôi sẽ đến."

"Thật sao?"

Hai mắt tôi sáng lên.

Kiều Mặc Vũ đưa tay ra, ngón cái chà chà ngón trỏ.

"Đến lúc đó giảm cho cô 20%, lấy 70 80 vạn cũng được rồi, cô cố gắng mà kiếm tiền đi nha!"

70 80 vạn?

Tôi trợn mắt há mồm.

Sau khi trở về, tôi lập tức chia tay Phó Yến Chu, dọn ra khỏi nhà anh ta.

Phó Yến Chu không đồng ý, mặt dày đến tìm tôi.

"Tinh Nhiễm, trước đây là anh không tốt, em tha thứ cho anh đi, sau này anh sẽ cách xa những cô gái kia, ai mà biết sau lưng bọn họ có quỷ hay không, dọa c.h.ế.t anh rồi."

"Tinh Nhiễm, xin em đấy, anh không muốn rời xa em."

"Cút đi!"

Tôi bày ra vẻ mặt nghiêm nghị.

Tôi bận kiếm tiền, làm gì có tâm tư yêu với đương.

Huống hồ Kiều Mặc Vũ đã nói rồi, Phó Yến Chu đã bị hai con quỷ nhập qua, đen đủi ít nhất là 10 năm, tiền cũng sẽ bay hết sạch sẽ.

Tự mình đen đủi cũng thôi đi, nhưng đừng liên lụy đến tôi.

Tôi kéo anh ta vào danh sách đen, nhảy qua một công ty khác ở thành phố bên cạnh.

Trước khi đi, tôi về quê quét dọn mộ phần của ông nội.

Lúc quét dọn nhà cũ, ngoài ý muốn phát hiện dưới nệm giường của ông nội có một hộp sắt đã gỉ sét nham nhở.

Tôi mở hộp sắt ra, bên trong là một cuốn sổ mỏng, trên cuốn sổ viết bốn chữ.

"Giấy Thông m Dương."

Dưới góc phải cuốn sổ, còn đóng một dấu mộc của nhà họ Châu.

Đây chính là như Kiều Mặc Vũ nói, một con đường khác nhỉ.

Tôi nắm chặt lấy cuốn sổ đó, bước ra khỏi phòng.

[Hoàn.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play