12
Ta không vội vàng lấy dấu ấn.
Niềm vui cưới xin của tiểu công chúa không truyền đến biệt viện của ta.
Mỗi ngày ta đều ngồi trong tiểu viên thêu thùa.
Thêu uyên ương, hoa sen đôi và phượng cầu hoàng, cũng thêu cảnh thanh mai trúc mã.
Bàn tay ta trước đây quen cầm đao thương, thực ra thêu không đẹp lắm.
Chỉ có thể nhìn ra hình dạng đại khái.
Mỗi khi xong một tác phẩm, ta đều sai các thị nữ mang đến biệt viện của Chúc tiểu tướng quân.
Các thị nữ đều là người của tiểu công chúa, những tác phẩm thêu này sẽ không đến được tay Chúc An.
Vì vậy nàng ta đã đến.
Ta chọn đúng ngày, hôm đó vừa vặn là ngày mùng ba tháng ba.
"Dư Sanh, ngươi là cái thá gì? Cũng dám tranh giành nam nhân với ta!"
Tạ Hoài Nhu ném một chiếc khăn tay thêu cảnh thanh mai trúc mã vào mặt ta, giọng điệu gay gắt.
"Tiểu công chúa, ai tranh giành ai, trong lòng người biết rõ."
Ta cúi người nhặt lên: "Những vật này vốn là để tặng cho người, tiểu công chúa không thích sao?"
Nàng ta tức giận nói: "Rõ ràng là ngươi muốn tặng cho Vấn Trúc!"
"Sao người biết được?"
Lời vừa dứt, Tạ Hoài Nhu nhận ra không ổn, vội vàng giả vờ ngu ngơ.
Ta tiếp tục ép sát: "Tiểu công chúa hà tất phải giả vờ, ở đây chỉ có hai ta, không còn ai khác. Thị nữ trong viện của ta đều là người của người cả, ta biết."
"Ba năm trước, người căn bản không đi cứu dân thường, không bị đụng vào đầu, ta cũng biết."
Ta cười khẩy: "Để tránh làm con tin, người đã giả làm kẻ ngốc suốt ba năm, sao, người còn muốn tiếp tục giả vờ không?"
Nàng ta mắc bẫy, giận dữ tát ta một cái, "Ngươi biết thì sao? Thanh mai trúc mã thì sao?"
"Chúc An vẫn tin ta, không tin ngươi!"
Có lẽ vì ỷ vào việc ta không có ai chống lưng, nàng ta bắt đầu buông lời không kiêng dè:
"Ta nói cho ngươi biết, ngay cả quân tình lúc đầu cũng là do ta cố tình tiết lộ! Chỉ để đuổi ngươi đi."
"Chàng sắp thành phu quân của ta, và chỉ có thể là của ta! Ngươi tốt nhất nên an phận."
Vì lợi ích cá nhân, thông đồng với địch bán nước, kéo dài thời gian chiến tranh thêm ba năm, Dư gia đã bị diệt vong trong cuộc chiến này.
Ta muốn bật cười, cười mãi cười mãi mà nước mắt ướt nhòe.
Móng tay cắm vào lòng bàn tay, gãy vụn từng chiếc.
Ta đột nhiên mở miệng: "Vậy còn người, có phải người nợ ta một lời 'xin lỗi' không?"
Câu này không phải ta nói với Tạ Hoài Nhu.
Ngoài cửa có người.
Ta nhận một cái tát từ Tạ Hoài Nhu, phun ra một ngụm máu, thuận thế làm vỡ chiếc bình lưu ly.
Tiếp tục kích thích: "Chúc An từ trước đến nay luôn lạnh lùng, người nghĩ nếu người không phải là công chúa, hắn sẽ cưới người sao..."
"Im miệng!" Tạ Hoài Nhu không kiềm chế được, cầm mảnh vỡ lưu ly, tàn nhẫn rạch lên mặt ta. Tay nàng ta hơi chệch, vết thương kéo dài từ gốc tai xuống cổ ta.
Máu tươi tuôn ra không ngừng, sinh mệnh tiêu tan từng chút một.
Chúc An cuối cùng bị ép phải bước vào: "Người dừng tay."
Hắn nghe thấy hết.
Ta đã cược đúng.
Ngày mùng ba tháng ba là sinh nhật hai mươi tuổi của ta.
Năm Chúc An vừa tròn hai mươi, ta đã chôn hai bình nữ nhi hồng dưới chân núi Mai Sơn.
Khi đó ta đã nài nỉ rất lâu, hắn mới đồng ý rằng đợi đến khi ta hai mươi tuổi, hắn sẽ cùng ta đào lên.
Tạ Hoài Nhu sợ hãi, mặt tái nhợt, vứt bỏ mảnh lưu ly.
"Chúc ca ca, ta... ta chỉ là giận quá... ta không muốn g.i.ế.c tỷ ấy đâu."
Trong mắt Chúc An không có chút gợn sóng nào, hắn nâng tay vuốt đầu Tạ Hoài Nhu, vô cùng dịu dàng.
"Ta biết, là nàng ta nói lời không phải trước, c.h.ế.t thì c.h.ế.t thôi, tiểu công chúa không bị thương là được."
Tạ Hoài Nhu mặt mày ẩn hiện vẻ vui mừng, vô tình nhìn ta với ánh mắt khinh thường.
Nàng ta không biết, Chúc An mỗi khi thấy m.á.u sẽ nổi giận, càng giận dữ tính tình lại càng dịu dàng.
Hắn cố nén cơn giận, sai người đưa tiểu công chúa đi.
Sau đó, hắn cố nhịn, tay đè lên vết thương ở cổ ta, tập trung chú ý vào vết thương.
"Truyền thái y!"
"Vấn Trúc..."
Hắn run rẩy đôi môi khô nứt: "A Sanh đã nhiều năm, nàng không gọi ta như vậy nữa."
Ta cắn răng, dù nước mắt đã ngập tràn nhưng không rơi: "Vấn Trúc, đây là nỗi khổ của ngươi sao..."
Thân thể tàn tạ như bướm khô, ta cẩn thận tựa vào lòng hắn.
Tiện thể---
Khám xét khắp người hắn.
Không thấy quân lệnh.
Thật khó khăn.
Trước khi tầm nhìn mờ đi, ta vẫn còn đang tính toán.
Nếu Nam Cung Từ đã dò xét phủ Chúc mà vẫn không có, thì lệnh bài chỉ có thể nằm trong tiểu biệt viện ở trong cung.
13
Giờ đây hắn cuối cùng đã tận tai nghe thấy, tất cả đều chỉ là một trò lừa.
Nhưng phản ứng của Chúc An đối với chuyện này lại rất bình thản.
Hắn dùng sự bình tĩnh gần như tàn nhẫn để đáp lại tình yêu mãnh liệt trước kia của ta.
Không chỉ ta, mà còn cả hai mươi năm yêu thương của nhà họ Dư dành cho hắn.
Cha mẹ ta luôn coi hắn như con ruột.
Mẹ ta xót hắn từ nhỏ đã mất mẹ, thường dẫn hắn theo bên cạnh, nấu ăn vá áo cho hắn.
Mỗi lần xuất chinh, mẹ ta đều may cho mỗi người một tấm bùa bình an.
Chỉ mong chúng ta sau này có thể nương tựa lẫn nhau, cả đời bình an.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT