Trong đêm ta mê man, hình như hắn có đến cung thăm ta.
Hắn dường như không thể kìm nén sự cuồng loạn trong mắt.
"A Sanh của ta, chờ thêm chút nữa, sắp rồi."
"Đã đến lúc kết thúc rồi."
Sau khi ta tỉnh lại, Chúc An thay hết toàn bộ thị nữ trong cung của ta.
Đó là cái giá của một lần thân cận.
Ta mặc hắn tự do làm loạn, chỉ để những thị nữ ở bên ngoài hầu hạ, và hỏi một câu:
"Vương ma ma còn ở kinh đô không? Ta có hơi nhớ bà ấy."
Vương ma ma là nha hoàn đi theo mẹ ta từ nhỏ, cũng là nhũ mẫu của ta, yêu thương ta như con ruột.
Chúc An nhanh chóng tìm bà ấy đến cho ta.
Ba năm không gặp, tóc bà đã có vài sợi bạc.
Vương ma ma khóc không thành tiếng: "Tiểu thư, không ngờ còn có thể gặp lại người."
Ta ngã vào lòng Vương ma ma khóc lóc kể lể chuyện cũ một hồi lâu.
Hắn nhìn một lúc rồi rời đi.
14
Hôn lễ vẫn diễn ra như dự định.
Ta không mong rằng những chuyện như vậy có thể chia rẽ họ, nhưng một khi hạt giống lừa dối đã được gieo, nó sẽ nảy mầm.
Hắn dựa vào thân phận phò mã của công chúa, thay thế hoàng đế trẻ tuổi yếu ớt để giám quốc.
Nghe đồn tiểu hoàng đế đã bệnh từ lâu, triều đình thì bất ổn.
Ta lê tấm thân bệnh tật, đêm đêm không ăn không ngủ, co ro ôm gối ở góc giường.
Giống hệt một người vợ bị ruồng bỏ.
Vương ma ma lo lắng: "Tiểu thư hà tất phải treo cổ trên một cái cây."
Những hành động này đều sẽ được người trong cung truyền đến tai Chúc An.
Đêm tân hôn của hắn, ta một mình đến Mai Sơn.
Đi rồi lại dừng, dừng rồi lại đi, cứ vậy mà đốt rất nhiều món đồ.
Có những bức thư pháp thời thơ ấu cùng nhau vẽ; gạc hươu săn cùng thời niên thiếu, bức tranh đầu tiên hắn tặng ta, và... cái túi thơm xấu xí đầu tiên ta thêu tặng hắn.
Một tia sáng đỏ tươi xuất hiện sau lưng, không màng lửa đang cháy rực vẫn vớt túi thơm ra khỏi đống lửa.
Ta không ngẩng đầu, giọng dịu dàng: "A Từ, ngươi đến rồi sao?"
Mai Sơn rất tĩnh lặng, không ai đáp lại ta.
Ta ngoảnh lại, thấy Chúc An mặc một thân hỷ phục đỏ thẫm.
Hắn đột nhiên bóp cổ ta: "Nàng vừa gọi ai?"
Ta đáp lại bằng sự im lặng.
Chúc An điên cuồng ghen tuông: "A Từ? Nam Cung Từ?"
"Nàng thích hắn?" Hắn vô thức tăng lực trên tay, "Nàng đã thay lòng đổi dạ sau khi đến Nam Cương đúng không?! Tại sao không tiếp tục yêu ta, trước đây tất cả chỉ là giả dối sao?" "Nàng rõ ràng nói rằng cả đời này không lấy ai khác ngoài ta. Tại sao không chờ ta thêm chút nữa?"
Ta chậm rãi kéo dài thời gian với Chúc An.
Nhìn lên bầu trời, nghĩ rằng Vương ma ma chắc đã thành công.
Sau đó khó khăn đáp, đưa ra cái cớ: "Đã đến giờ Tý, tân lang không ở cùng, tân nương chắc đang đợi."
"Dư Sanh, nàng!"
Cảm giác nghẹt thở ập đến, tay ta đặt trên người hắn, chẳng thể giãy dụa, mặt mày tím tái, khó chịu gần như sắp ngất đi.
Vào giây phút ta cảm thấy như mình sắp chết, trong núi vang lên vài tiếng cú đột ngột, chói tai.
Chúc An mới buông tay, ánh mắt bỗng trở nên sợ hãi.
"Nàng đang đau đớn, nàng có cảm giác đau đớn."
Chúc An khẳng định, không hỏi ta.
Ta nằm bò trên đất, hít thở khó nhọc: "Chúc tiểu tướng quân thật là người hay quên, ở Nam Cương ta đã nói rồi, chỉ là ngươi không tin mà thôi."
Rõ ràng khi ở Nam Cương, ta đã viết thư báo cho hắn.
Ta bị người ta hành hạ, ta biết đau, đại tế tư dùng roi đánh ta đến m.á.u thịt lẫn lộn.
Chỉ là hắn quay đầu lại, giao ta cho Nam Cung Từ.
Điều đó như ý hắn mong muốn.
Chúc An mặt đầy kinh ngạc.
"Dư Sanh, ta chưa từng biết chuyện này."
Ta và hắn gần như cùng lúc nhận ra.
Không cần đoán cũng hiểu đó là thủ đoạn của Tạ Hoài Nhu.
Nàng ta ra lệnh cho cung nhân đi cùng truyền tin giả.
Thế thì càng tốt.
Nợ mới lẫn nợ cũ đều phải tính luôn một lần.
Trời dần sáng, Tạ Hoài Nhu trong bộ phượng quan hà bội cũng đến Mai Sơn.
"Độc ác" - hai chữ này cũng không đủ để miêu tả ánh mắt nàng vừa nhìn ta.
Trong khoảnh khắc, nàng ta lại trở lại là tiểu công chúa thuần khiết lương thiện.
"Vấn Trúc, chúng ta còn chưa uống rượu hợp cẩn."
Chúc An lần này không đi cùng nàng ta, thậm chí không nhìn nàng ta lấy một cái.
Tình nghĩa sâu đậm đến đâu cũng sẽ bị sự lừa dối lặp đi lặp lại làm cho mài mòn, huống chi...
Chúc An có vẻ như không thực sự quan tâm đến chân tình.
"Đưa tiểu công chúa về phủ, tiểu công chúa đêm nay bị nhiễm phong hàn, đừng để nàng ra ngoài nữa."
Hắn bế ta về cung.
Ta nghĩ, Chúc An hiện đã trở thành phò mã, mục tiêu của hắn đã đạt được một nửa.
Hắn luôn muốn vị trí này, một danh phận danh chính ngôn thuận sau này.
Chứ không phải là muốn Tạ Hoài Nhu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT