Họ đối xử với ta như heo chó, không có chút tôn nghiêm con người, hoàn toàn không cần ta tự hủy hoại chính mình.
Tạ Hoài Nhu đã rời đi, khi Chúc An bước vào phòng ta lặng lẽ nhắm mắt.
Hơi thở của hắn càng lúc càng gần, nhẹ nhàng phả lên mặt ta, như sắp đặt lên đấy một nụ hôn.
Đúng lúc này ta mở mắt, ngả đầu về sau.
"A Sanh, lâu rồi không gặp."
"Ừm."
Đây là thời gian hiếm hoi hai ta được ở riêng, hắn ngồi bên giường, gỡ bỏ vỏ bọc, dường như có nhiều điều muốn nói với ta.
"A Sanh trở nên dịu dàng hơn, không còn cười nữa."
"Đó chẳng phải là điều mà Chúc tiểu tướng quân mong muốn sao, hơn nữa cũng không có gì đáng cười."
Chỉ có ta là đáng cười nhất.
Vì một người không yêu mình, mà biến thành người không ra người, ma không ra ma.
Hắn khẽ khàng nói: "A Sanh, chúng ta… tương lai còn dài."
"Chúc tiểu tướng quân, chúng ta không có tương lai."
Khi nhìn ra, ta thực sự không có ý muốn nói chuyện phiếm, hắn cũng có chút thất vọng.
Trong lúc nhất thời hắn rõ ràng đã hơi hoảng, như sợ mất đi điều gì đó.
Nhưng vẫn cố cười: "Còn nhớ năm nàng mười tuổi, nàng nói nàng chưa từng thấy biển, muốn đi xem, ta đã dẫn nàng trốn trên xe lương đi chinh chiến Đông Di, khó khăn lắm mới đến được bờ biển, nhưng lại bị phát hiện, lúc đó nàng…"
Ta ngắt lời: "Đã gần mười năm rồi, sớm đã quên rồi."
Nụ cười cứng đờ nơi khóe miệng, hắn nhìn ta thật sâu, im lặng hồi lâu.
Cuối cùng cũng chỉ hóa thành một câu:
"Ta cũng có nỗi khổ riêng, rồi nàng sẽ hiểu."
"Ta chưa từng phụ nàng."
11
Nỗi khổ tâm của Chúc An được thể hiện rõ ràng sau một tháng.
Trong cung truyền ra tin Chúc An và tiểu công chúa sẽ thành hôn vào cuối tháng ba.
Cả nước đều ăn mừng.
Đêm đó, ta ho ra máu, suýt bất tỉnh.
Đây chính là sự không phụ lòng của hắn.
Trong lòng mơ hồ có chuyện bất an, ta không muốn tiếp tục ở lại trong cung điện sâu thẳm này nữa, đột nhiên ta sợ sau này không thể rời đi được.
Ý nghĩ muốn rời đi, hệt như cỏ dại, nhanh chóng bén rễ và lan rộng trong tâm trí ta.
Trên mái nhà có động tĩnh, một bóng người nhảy xuống.
Ta lau sạch vết m.á.u bên miệng, nhấp một ngụm trà, lạnh lùng nói:
"Thiếu tế tư phát điên rồi sao? Còn dám xông vào hoàng cung."
"Không phải đã quên hắn rồi sao? Nhìn dáng vẻ ngươi thế này."
Nam Cung Từ nhẹ nhàng tháo mặt nạ, ném vài con độc trùng vào lòng ta.
Môi ta tái nhợt nhận lấy, nhìn mà thấy ghê tởm.
"Ta không đến, ngươi phát độc rồi ai cứu được ngươi?" Dưới ánh nhìn của hắn, ta nuốt độc trùng.
Hắn bắt mạch, nhướng mày: "Tạm ổn, chưa c.h.ế.t liền được."
Dùng độc trị độc, áp chế độc tính của Khiên Cơ.
Cả đời này không thể động võ.
Đây là cách duy nhất giúp ta có thể sống lay lắt.
Vì vậy, hôm đó hắn quyết đoán làm đứt gân tay ta, phế bỏ toàn bộ võ nghệ của ta.
Ta từng căm hận hắn đến cực điểm, nhưng Nam Cung Từ không quan tâm, cũng không giải thích.
Chỉ có ta tự mình suy ngẫm.
Thế sự kỳ lạ thế này, người ta yêu lại khiến ta gần như mất mạng.
Người ta hận trong khoảnh khắc sinh tử lại cứu ta.
"Nhưng ngươi đừng quá để tâm, ta đến để trộm ấn của tướng quân, tiện đường ghé qua."
Thứ hắn nói là ấn của đại tướng quân Nam Cương, đang nằm trong tay Chúc An.
Còn một nửa nằm trong tay hắn.
Đội quân Vu Cổ ẩn thân trong mười vạn đại sơn, nếu hai phần dấu ấn không kết hợp lại sẽ không thể xuất quân.
Hắn muốn giành lại Nam Cương.
"Ngươi không sợ ta tố giác ngươi sao?"
Nam Cung Từ đặt một hộp gỗ mun trên bàn, dùng ngón tay gõ hai lần.
"Nếu ngươi có lương tâm, sẽ không làm vậy."
Hắn kiêu ngạo ngồi trên giường ta, đè lên dấu son trên chén trà, uống một ngụm.
Trong hộp là tro cốt.
Trên hộp gỗ khắc nguệch ngoạc một dòng chữ: "Phụ thân Dư Sanh, tướng quân trung nghĩa Đại Từ, Dư Chính Thiên."
Ta ngẩng đầu lên, kinh ngạc không nói nên lời.
Nam Cung Từ biết ta không phải là công chúa Chiêu Hòa thật sự từ lâu.
"Phụ thân ngươi là một anh hùng hào kiệt, việc rút gươm tương đấu chỉ là vì lập trường hai nước khác nhau mà thôi."
"Đáng tiếc t.h.i t.h.ể mẫu thân ngươi chưa tìm thấy, ta sẽ phái người tiếp tục tìm."
Hắn đeo lại mặt nạ, chuẩn bị rời đi.
Ta giữ lấy vạt áo hắn.
"Ấn tướng quân, ta sẽ giúp ngươi lấy."
Trong nội cung cao thủ nhiều như mây, võ nghệ của hắn kém xa ta, không hề có lợi.
Nam Cung Từ nở nụ cười hiểu ý, đưa cho ta một tấm bản đồ.
"Nó như thế này."
— Một tấm bảng gỗ hình trăng khuyết khắc hoa văn cổ xưa.
"Sau khi mọi chuyện xong xuôi, ta sẽ đưa ngươi đi, dù sao ngươi cũng đã từng là... thị nữ của ta."
Từ lúc cứu ta, cho đến khi phát hiện ra thân phận của ta mà không tiết lộ, rồi đưa ta an toàn trở về cung, sau đó lo liệu hậu sự cho cha ta.
Cuối cùng, chọn đúng thời điểm, hứa sẽ đưa ta ra khỏi cung.
Mỗi bước đi đều tính toán kỹ lưỡng, không có gì bỏ sót, hắn giỏi nhất là đoán được lòng người.
Đây mới thực sự là thiếu tế tư Nam Cương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT