Lý Tu Tu là bạch nhãn lang, Lý Thuận Lương không để lại nhà cho cô ta của không sao. Nhưng mà cũng sẽ không phiên người ngoài như Từ Sơn Tùng thừa kế tài sản.

Dù sao cũng là nhà, đây không là một cái bánh hay gói kẹo. Giá trị của căn nhà là rất lớn.

Về mặt pháp lý mà nói, căn nhà này đứng tên Từ Sơn Tùng. Nhưng dựa theo đạo lý mà nói, căn nhà này Lý Thuận Lương nên để lại cho con gái. Dựa vào cái gì mà một người ngoài có thể nhận tài sản quý giá như vậy,...

Từ Sơn Tùng nhìn vợ, anh không ngờ cô có thể suy nghĩ mọi việc một cách tỉ mỉ như vậy.

“Đã từng nháo qua, nhưng căn nhà này được sang tên hợp pháp, nên có nháo cũng vô dụng.”

Nhà cho Từ Sơn Tùng, còn có thể “để lại” cho Lý Tú Tú, nhưng nếu để lại cho bà con họ hàng thân thích kia, Lý Tú Tú muốn quay lại thành phố cũng không có chỗ để về.

Không nói cái khác, nhà họ Lý, có thể nói, tính vong ân là do di truyền Lý Tú Tú như thế, họ hành của Lý gia cũng như vậy. Họ muốn lấy nhà, nhưng lúc Lý Thuận Lương bị ung thư đau đến c.h.ế.t đi sống lại, thì không có một bóng nào tới hỏi thăm huống chi là chăm sóc!

Bọn họ cứ việc tới nháo, về mặt pháp luật họ không thể thắng, về phương diện tình cảm thì lại càng thua.

“Thì ra là như vậy….Kia, nếu Lý Tú Tú quay về thì sao, anh sẽ trả lại nhà cho cô ta sao?”

“Xem tình huống đã, về sau lại nói.” Anh nhìn Kiều Hoa với ánh mắt ôn nhu.

“Cho dù có để lại nhà cho cô ta, thì cũng phải xem lúc đó chúng ta đã có nhà mới chưa, dù sao cũng không thể để cho hai mẹ con em ngủ ngoài đường.”

“Phụt ~” Kiều Hoa bị anh chọc cười.

Nếu sự tình đã rõ ràng, Kiều Hoa cũng an tâm. Cơm nước xong xuôi, một nhà ba người liền trèo lên giường ngủ trưa. Đến khi tỉnh lại, Từ Sơn Tùng đã đi rồi, Kiều Hoa lại đem nhà cửa dọn dẹp lại thêm một lần nữa.

Dọn tới dọn lui, cuối cùng cô cũng không còn việc gì để làm nữa.

Kiều Hoa nhàm chán nằm trên giường phát ngốc, cậu nhóc Kiều Minh lại gần cô, cọ cọ làm nũng, “Mẹ, chúng ta ra ngoài đi dạo phố được không?”

Kiều Hoa đem con trai kéo vào trong lòng, nhéo nhéo khuôn mặt của cậu.

“Mẹ hôm nay hơi mệt, hôm khác nhé.” Chủ yếu là do đi đường có chút khó chịu, đều là do Từ Sơn Tùng.

“Vậy được rồi.” Cuộc sống ở trong nhà làm cá mặn phải nói là chán đến cực điểm. Nhà không lớn, dọn dẹp một xíu là xong. Con trai cô lại nghe lời, không cần cô phải trông chừng. Thời buổi này, hoạt động giải trí lại ít, cô không có công việc, còn có thể làm cái gì để giải sầu.

Kiều Hoa nhàm chán đến sầu não. Cô đi ra khỏi phòng ngủ, bỗng nhiên thấy máy may đặt trong góc tường, ánh mắt sáng lên.

Từ Sơn Tùng không phải thiếu một đôi bao tay sao, vừa lúc cô đang rảnh rỗi, dứt khoát làm cho anh một đôi đi. Thiết kế đồ là việc cô am hiểu nhất!

Kiều Hoa đi ra cửa hàng mau vải dệt, thước dây, kéo, phấn máy, cúc áo, cùng một vài nguyên liệu khác. Bởi vì mùa đông lạnh, nên Kiều Hoa quyết định sẽ mua vải nhung may lót bên trong, số vải dư lại cô sẽ để giành may quần áo.

Sau khi trở về nhà liền bắt tay vào đo kích thước, cắt vải. Trước khi xuyên đến đây, cô cũng thường xuyên thiết kế và may đo, nên cô có thể ước chừng kích cỡ tay của Từ Sơn Tùng một cách dễ dàng, huống chi cô cũng từng cầm qua tay anh. Anh là con trai, liền may kiểu dáng đơn giản một chút, cũng không quá tốn thời gian.

Đã cắt xong, dùng máy may không tốn thời gian lắm. Cô nghĩ đến bao tay thời hiện đại, đa dạng kiểu dáng, Kiều Hoa bắt đầu trầm tư, cô không biết nên may theo kiểu bao tay nào.

Cô quyết định may bao tay theo kiểu nắp gập. Bao tay như vậy có chỗ tốt, vừa có thể giữ ấm vừa có thể linh động các ngón tay.

Không những đẹp, mà cô còn xác định, ở thập niên 80 này, chưa có ai có bao tay giống như thế này.

Bao tay được thiết kế một đoạn thì đến phần nắp gập. Nập gặp là nửa hình tròn, phía sau có đính thêm cúc áo, có thể tháo ra tháo vào. Kiều Hoa dùng chỉ màu xám cùng màu để may cúc áo, lại may thêm một ít hoa cỏ bằng vải dệt xung quanh. Màu sắc cùng kích thước đều chuẩn đến từng milimet, nói mua bên ngoài thì mọi người cũng tin là thật.

“Mẹ, thật đẹp.” Cây kim nhịp nhàng lên xuống, Kiều Minh nhìn đến hoa cả mắt.

Cậu là lần đầu tiên thấy máy may, thật thú vị. Máy may còn rất lợi hại, có thể may rất mau, cậu nhìn theo cũng không kịp!

Kiều Hoa lấy tay xoa đầu con trai, “Đây là làm cho ba ba, con cũng muốn sao?”

“Muốn!” Đồ mẹ làm, đương nhiên là nhóc muốn.

Kiều Hoa chớp mắt, “Kia, vậy đợi mẹ, mẹ cũng làm cho con một đôi.”

Cậu nhóc dùng sức gật đầu, “Được a! Mẹ cũng phải có, chúng ta đều có!”

Lời của Kiều Minh làm cho Kiều Hoa có thêm linh cảm, “Được, đều làm, làm bao tay gia đình!”

Kiều Hoa chớp con ngươi xinh đẹp, hỏi: “Mẹ, bao tay gia đình là gì nha?”

“Chính là bao tay của Minh Minh, của ba ba, của mẹ đều giống hệt nhau.”

Cậu nhóc hoan hô, nhảy nhót khắp nơi, “Được! Con thích bao tay gia đình!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play